Từng Là Duy Nhất - 8
Cập nhật lúc: 2025-03-28 13:15:30
Lượt xem: 134
Tôi không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ giơ tay, nhẹ nhàng vẫy chào.
Cuộc đời tôi sẽ chỉ bước về phía trước.
Đón nhận một tương lai tốt đẹp hơn.
12
[Lời tự thuật của Thẩm Dư Hoài]
Năm thứ hai sau khi cưới Ôn Tri Hiểu, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi gặp chút vấn đề.
Cô ấy bận rộn vì muốn thăng chức, áp lực lớn, dành ít thời gian hơn cho tôi hơn.
Tôi đã rất cố gắng hiểu và thông cảm cho cô ấy, nhưng trong lòng vẫn càng lúc càng bứt rứt.
Cuối tuần đó, tôi rủ cô ấy đi xem bộ phim tình cảm mới ra rạp.
Còn đặt cả khách sạn tình nhân, muốn tạo bất ngờ để cô ấy thư giãn.
Nhưng chỉ hai phút trước khi phim chiếu, cô ấy mới báo rằng phải tăng ca, không đến được.
Cô ấy có gọi điện xin lỗi, nhưng tôi vẫn thấy bực bội xen lẫn thất vọng.
Cuối cùng, tôi đành xem phim một mình.
Phim chiếu được mười phút thì có một nữ sinh viên dời chỗ ngồi đến bên cạnh tôi.
Cô ta mặc váy trắng dài, tóc dài, có đôi mắt to tròn.
Ánh sáng trong rạp chiếu mờ mờ ảo ảo, tôi bỗng cảm thấy cô ta rất giống Ôn Tri Hiểu thời đại học.
Tôi gật đầu, dù sao ghế cũng bỏ trống.
Sau khi phim kết thúc, tôi đợi mọi người ra gần hết rồi mới đứng lên.
Lúc đó, tôi nhìn thấy một chiếc thẻ sinh viên rơi lại trên ghế.
Trong ảnh, cô gái mỉm cười nhẹ nhàng, gương mặt thanh tú.
Cô ta không hề giống Ôn Tri Hiểu, nhưng lại là một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu.
Hôm sau, tôi đến trường đại học của cô ta, trả lại thẻ sinh viên.
Tưởng rằng chỉ dừng lại ở đó, nhưng cô ấy lại xin số điện thoại của tôi.
Chưa đầy hai ngày sau, Giang Ngư gọi điện rủ tôi đi ăn.
Hôm ấy, Ôn Tri Hiểu đi công tác xa, tôi ở nhà một mình, cũng lười nấu ăn.
Thế là tôi đồng ý.
Giang Ngư hẹn tôi ở phố ăn vặt gần trường, dắt tôi đi ăn lẩu xiên cay vỉa hè.
Hồi đại học, tôi cũng hay ăn như thế.
Nhưng sau khi kết hôn, Ôn Tri Hiểu chú trọng dinh dưỡng, tôi cũng hiếm khi ăn bên ngoài.
Thế nên, khi ngồi cùng Giang Ngư, tôi bỗng thấy mình trẻ lại.
Cô ta hoạt bát, vô tư, lại có phần ngốc nghếch. Đến mức ăn xiên cay dính đầy mặt mà không biết, cuối cùng tôi phải giúp cô ta lau sạch.
Chúng tôi liên lạc ngày càng nhiều.
Cô ta hay kể tôi nghe về chuyện học hành và cuộc sống hằng ngày.
Ban đầu, tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ xem cô ta như một người bạn nhỏ, g.i.ế.c thời gian mà thôi.
Cho đến một ngày, Giang Ngư tỏ tình với tôi.
Tôi ngay lập tức cảm thấy không ổn, liền nói rõ rằng tôi đã có vợ, không thể có khả năng gì với cô ta.
Thậm chí tôi còn xóa cô ta ra khỏi danh bạ.
Đến ngày Cá tháng tư, Giang Ngư gọi cho tôi.
Cô ta nói đang ở khách sạn, đã c.ắ.t c.ổ tay, nếu tôi không đến, cô ta sẽ chết.
Tôi có thể báo cảnh sát, hoặc nhờ bạn đến giúp.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn tự mình đi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tung-la-duy-nhat/8.html.]
Sự thật là, cô ta đã lừa tôi.
Nhưng tôi cũng đoán được phần nào.
Cá tháng tư, làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế?
Chẳng qua, tôi tự cho mình một lý do để gặp cô ta.
Giang Ngư ôm chặt lấy tôi, không cho tôi đi.
Cô ta nói muốn tôi đau lòng vì cô ta.
Tôi không kiềm chế được…
Có lần đầu tiên, thì ắt có lần thứ hai, lần thứ ba…
Tôi biết mình sai, nhưng vẫn không ngừng phản bội Ôn Tri Hiểu.
Mỗi ngày về nhà, nhìn thấy cô ấy, tôi đều cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ!
Tôi đã muốn dứt khoát với Giang Ngư, nhưng cô ta luôn có cách khiến tôi mềm lòng.
Tôi vừa cắn rứt lương tâm, vừa hưởng thụ sự kích thích mà cô ta mang lại.
Cho đến một đêm, anh Cường bắt gặp tôi và Giang Ngư bên nhau.
Tôi hoảng loạn, nhưng vì sĩ diện, không muốn thừa nhận lỗi lầm.
Thế nên, tôi đổ hết mọi thứ lên Ôn Tri Hiểu.
"Cô ấy đã ba mươi rồi, cô ấy già rồi, tôi chán rồi."
Nói xong, tôi hối hận ngay lập tức!
Vậy nên sáng hôm sau, tôi chuẩn bị bữa sáng thật chu đáo, sau đó lấy cớ ra ngoài.
Tôi không thể tập trung làm việc, đầu óc chỉ toàn suy nghĩ vẩn vơ.
Tôi muốn chấm dứt những tháng ngày nông nổi, muốn quay về bên Ôn Tri Hiểu.
Thế nên hôm ấy, tôi về nhà thật sớm.
Tôi thể hiện thiện chí, vì đã hai tháng rồi chúng tôi chưa ôm nhau.
Tôi thực sự rất nhớ cô ấy…
Nhưng cô ấy lại đẩy tôi ra!
Tôi rất giận, vì tôi đã quyết định quay về, nhưng cô ấy lại hờ hững với tôi!
Ngay lúc đó, Giang Ngư lại xuất hiện.
Trong cơn tức giận, tôi rời khỏi nhà, lần nữa sa ngã vào sự kích thích tội lỗi.
Sau vài ngày buông thả, trong lòng tôi vẫn nhớ nhung Ôn Tri Hiểu.
Vậy nên tôi hăm hở về nhà.
Nhưng cô ấy đã đi công tác.
Trước đây, cô ấy luôn báo trước hành trình của mình.
Nhưng lần này thì không.
Tôi bực bội, cảm thấy bị bỏ rơi.
Giữa lúc giận dỗi, tôi dẫn Giang Ngư về nhà.
Chúng tôi lăn lộn trên giường, tôi tưởng tượng cô ta là Ôn Tri Hiểu…
Tôi không ngừng tự nhủ, mình phải kết thúc mọi chuyện trước khi cô ấy phát hiện.
Nhưng trên đời không có bức tường nào là không lọt gió.
Lúc Ôn Tri Hiểu xuất hiện trước cửa phòng bao.
Tôi đã biết…
Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ có thể được cô ấy tha thứ nữa.
(Hoàn)