Từng Là Duy Nhất - 4

Cập nhật lúc: 2025-03-28 13:12:07
Lượt xem: 95

Đúng lúc này, con mèo hoang từ nhà vệ sinh trở về.  

Vừa trông thấy tôi, cô ta liền vui vẻ reo lên: "Chị ơi, lại gặp chị rồi!"  

Nói rồi, cô ta đẩy cửa phòng VIP, nhào vào ôm cổ Thẩm Dư Hoài nũng nịu: "Anh ơi, chị gái kia vừa tặng em một chiếc vòng tay siêu đẹp, anh xem này…"  

Nụ cười cưng chiều trên mặt Thẩm Dư Hoài chợt cứng đờ khi nhìn thấy chiếc vòng trên tay cô ta, anh ta lập tức hoảng hốt.  

Lúc này, anh ta mới giật mình ngước lên, đối diện với ánh mắt bình thản của tôi.  

Gần như ngay tức khắc, anh ta đẩy mạnh cô gái đang bám vào mình.  

"Giang Ngư, em về trước đi!"  

Thì ra cô ta tên là Giang Ngư.  

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.  

Đám bạn của anh ta đứng hình, anh Cường vội lên tiếng giảng hòa: "Em dâu, đây là hiểu lầm thôi, nghe Dư Hoài giải thích đã."  

Tôi chỉ mỉm cười, nhìn thẳng vào Thẩm Dư Hoài.  

Anh ta hạ giọng quát khẽ với cô gái bên cạnh: "Còn không đi đi?"  

Cô ta cũng thú vị thật, biết rõ tôi là ai nhưng không hề sợ hãi. Thay vì bỏ chạy, cô ta lại thu mình sau lưng Thẩm Dư Hoài, trông có vẻ hoảng hốt, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự đắc ý và tinh quái.  

Có vẻ tôi đã đánh giá thấp cô ta.  

Biết đâu, ngay từ đầu cô ta đã xem ảnh tôi trên điện thoại của Thẩm Dư Hoài, rồi cố tình đến nhà vệ sinh tạo cuộc "gặp gỡ tình cờ ".  

Tôi khẽ nhướng mày, chậm rãi nói: "Không cần né tránh đâu. Tôi và cô Giang đây đã quen nhau từ trước rồi, đúng không?"

6  

Giang Ngư lập tức hoảng hốt quay sang nhìn Thẩm Dư Hoài, vẻ mặt ngây thơ hiện rõ sự ấm ức.  

Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.  

"Ôn Tri Hiểu, có gì thì nhắm vào anh đây. Giang Ngư chỉ là một cô bé, đừng dọa cô ấy."  

Hừ, không ngờ cũng biết bảo vệ người tình nhỉ.  

Tôi chẳng buồn lằng nhằng với anh ta, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi chỉ cần anh ký một chữ."  

Vừa nói tôi vừa rút đơn ly hôn từ trong túi, đặt trước mặt Thẩm Dư Hoài.  

Bàn tay anh ta khẽ run, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.  

Anh Cường cũng hoảng lên, vội can ngăn: "Tri Hiểu, đừng nóng, Dư Hoài chỉ uống say thôi."  

Tôi lắc đầu: "Họ đã ở bên nhau hai tháng rồi."  

Lần này, anh Cường không thể tiếp tục chống chế nữa.  

Thẩm Dư Hoài nhìn tôi, giọng khàn hẳn đi: "Em đã biết từ lâu? Vậy mà vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?"  

Lẽ nào anh ta hy vọng tôi sẽ la lối om sòm, chửi rủa, hay thậm chí là van xin anh ta sao?  

Tôi chỉ nhếch môi.  

Sắc mặt anh ta sa sầm: "Vậy nên chuyện em đi công tác chỉ là cái cớ, thực chất là muốn gài bẫy anh?"  

Anh Cường vội kéo Thẩm Dư Hoài, ra hiệu anh ta đừng nói nữa.  

Nhưng tôi không có ý định im lặng.  

"Thẩm Dư Hoài, anh mới là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này. Anh có gì mà phải tỏ ra tủi hờn?"  

Thẩm Dư Hoài nghiến răng, không thèm đọc nội dung đơn ly hôn, lật ngay trang cuối cùng rồi ký.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tung-la-duy-nhat/4.html.]

Sau đó, anh ta nắm tay Giang Ngư: "Chúng ta đi."  

Cả hai bỏ đi thẳng, không hề quay đầu lại.  

Anh Cường sốt ruột định kéo Thẩm Dư Hoài lại, nhưng tôi ngăn anh ta.  

Tôi hiểu rất rõ Thẩm Dư Hoài.  

Anh ta kiêu ngạo, sĩ diện, không bao giờ chịu nhận thua, nhất là trước mặt bạn bè.  

Chính vì vậy, tôi mới chọn vạch trần anh ta ngay hôm nay.  

Dẫu cho không cam lòng, nhưng vì sĩ diện, anh ta cũng sẽ phải đồng ý ly hôn.  

Kết quả của buổi tối nay thậm chí còn suôn sẻ hơn tôi nghĩ.  

Ít nhất thì không có tranh cãi hay níu kéo, chỉ một chữ ký dứt khoát trên đơn ly hôn.  

__

Hai ngày sau, Giang Ngư liên tục gửi ảnh chụp cô ta và Thẩm Dư Hoài cho tôi.  

Tôi làm như không thấy.  

Lý do tôi chưa xóa cô ta là vì, mặc dù Thẩm Dư Hoài đã ký đơn, nhưng chúng tôi vẫn chưa chính thức ra cục dân chính.  

Nghĩa là vẫn chưa ly hôn hợp pháp.  

Vậy nên, càng có nhiều bằng chứng ngoại tình của anh ta thì càng có lợi cho tôi.  

Tối hôm đó, Giang Ngư gửi cho tôi một bức ảnh.  

Trong ảnh, cô ta và Thẩm Dư Hoài đang uống rượu tại quán bar.  

Tôi cứ tưởng anh ta không ở nhà, vậy mình có thể qua đó lấy ít đồ.  

Nhưng khi mở cửa ra, tôi lại thấy Thẩm Dư Hoài đang ngồi trong căn phòng tối om, trông tiều tụy hơn hẳn.  

Anh ta không phải đang vui vẻ cùng Giang Ngư ở quán bar sao?

7  

Đã gặp rồi thì cũng chẳng cần trốn tránh làm gì.  

Tôi nói: "Tôi về lấy ít đồ."  

Thẩm Dư Hoài nhìn tôi, giọng khô khốc: "Nhất định phải ly hôn sao?"  

Tôi tò mò nhìn anh ta: "Chẳng phải anh đã ký rồi sao?"  

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, tôi chuẩn bị rời đi.  

Nhưng anh ta gọi tôi lại: "Anh đã cắt đứt với cô ấy rồi."  

"Vậy nên..."  

"Có thể không ly hôn nữa không?"  

Vừa nói, anh ta vừa đặt một vật lạnh lẽo vào tay tôi.  

Tôi mở tay ra nhìn, là chiếc vòng tay.  

Anh ta lấy lại từ Giang Ngư.  

Giọng Thẩm Dư Hoài có phần vội vã: "Tri Hiểu, tha thứ cho anh lần này đi."  

Tôi có thể nhận ra anh ta không nói dối, cũng nhìn ra mấy ngày qua anh ta sống chẳng dễ dàng gì.  

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?  

Loading...