TÚI THƠM TẶNG TÌNH LANG - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-06 06:46:32
Lượt xem: 58

3

Thật ra nhặt được nhiều thư sinh rồi, nhưng không phải ai cũng khiến ta hài lòng.

Ví như tháng trước, khi mang áo lụa thêu giao cho Trương phu nhân ở thành Bắc, phát hiện trên phố đang xôn xao. Ta tò mò lại gần xem náo nhiệt, hóa ra là một người bán hàng rong bắt được một tên lưu manh không chịu trả tiền. Nhưng nhìn đến nam tử với dáng vẻ lạnh lùng, phong thái bất phàm kia, không giống một kẻ lưu manh chút nào.

Hắn còn nói rất đàng hoàng: "Thế nào gọi là trả tiền? Ta chưa từng nghe đến."

Chà, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đang định quay lưng rời đi thì thấy người bán hàng rong đảo mắt gian xảo: "Nếu ngươi không có tiền, thì để lại miếng ngọc bội đeo bên hông cho ta."

Đó là một miếng ngọc bội Nhị long diễn châu, màu tím nhạt, trong suốt như nước, vừa nhìn đã biết là đồ thượng phẩm. Nhưng chỉ để đổi lấy một miếng bánh hoa quế, rõ ràng là gã bán hàng rong đang ép giá. Nam tử kia bị mọi người xung quanh chỉ trỏ, gương mặt thanh tú đỏ bừng, cuối cùng tháo ngọc bội ra định đưa cho hắn.

Ta không chịu nổi nữa, lập tức vọt tới giật lại miếng ngọc bội rồi trả tiền thay cho hắn ta. Gã bán hàng rong không được lợi gì, đành thất thểu bỏ đi.

Ta chống nạnh đuổi người: "Đừng tụ tập làm loạn nữa, ai về nhà nấy đi!"

Nam tử kia trông lớn hơn ta đôi chút, cầm cây quạt cúi người cảm tạ: "Đa tạ cô nương đã giải vây cho ta."

Làm việc thiện chẳng cần nhớ đến ân huệ, ta khoát tay: "Huynh vào kinh ứng thí à?"

Ta chỉ quan tâm điều này mà thôi.

Hắn ngập ngừng một lát: "Ừm, có việc vào kinh."

Trong lòng ta ngấm ngầm giơ ngón cái, đúng là mắt nhìn người không sai. Thế là ta chuẩn bị tiền lộ phí cho hắn, còn tặng thêm cả túi hương sau đó tiễn hắn lên thuyền. Lúc chia tay, hắn cứ đi qua đi lại, cuối cùng quyết tâm nói với ta:

"Ta là Thái tử đương triều, vì tự ý ra khỏi cung mà bị lạc đường, may được cô nương giúp đỡ. Đợi ta về cung, sẽ phong cô làm phi."

Ta sững sờ: "Năm mươi lượng đủ không?"

Vẻ mặt hắn nghiêm túc lại trịnh trọng: "Cô nương nhất định phải chờ ta."

Ta phối hợp gật gật đầu.

Hỏng rồi, đây là một kẻ ngốc.

Khoa cử đúng là hại người.

Nhưng chẳng qua thi đỗ mới phát điên, còn hắn chưa thi đã ngớ ngẩn mất rồi còn đâu.

Cũng xem như muốn ăn mà không chịu làm.

Nghĩ một lát, ta bỏ thêm vài vị thuốc giúp đầu óc thanh tỉnh vào túi hương. Thuyền đi xa dần, túi hương to đùng bên hông hắn ta vẫn như ẩn như hiện.

Lần này đúng là buôn lỗ vốn.

Nước mắt ta rơi lã chã.

Thôi được, coi như là làm việc thiện đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tui-thom-tang-tinh-lang/2.html.]

4

Còn một lần kia, có thư sinh tự mình tìm tới cửa. Hắn nhe hàm răng vàng khè:

"Về sau cô không cần cố gắng nữa, vì sức mạnh của cô đã đến rồi.”

"Trên đường đi ta đã gặp nhiều cô nương xinh đẹp, nhưng ta chọn cô.”

"Dù điều kiện của cô không được tốt, ta cũng không chê. Trước hết hãy đón cha mẹ ta đến hầu hạ, đợi ta thi đỗ trạng nguyên nhất định sẽ không bạc đãi cô."

Ta đóng sầm cửa, cảm thấy buồn nôn muốn chếc.

Bảo Châu cuống quýt chạy tới: "Tiểu thư làm sao vậy? Bên ngoài là ai thế?"

Ta chỉ vào cánh cửa, tay run lên ba lần, giận đến mức gan mật đau đớn: "Tướng công nhà em đấy."

Nàng kinh hãi, vội nhìn thoáng qua bên ngoài: "Tướng công của tiểu thư ấy!"

"Tướng công của em!"

“Của tiểu thư!”

5

Từ thành Tuyên Châu vào kinh ước chừng khoảng một tháng đi đường. Vì thế, khi còn cách khoảng một tháng nữa là đến khoa cử, ta tạm ngừng nhặt thư sinh. Nếu không thì dù có nhặt được, cũng chẳng kịp dự thi.

Không cần thêu túi hương nữa, cuối cùng ta cũng có được một quãng thời gian thanh nhàn.

Ta gọi quãng thời gian này là:

Mùa cấm đánh bắt cá.

 

6

Đếm từng ngày trôi qua, ngày nào ta cũng đến quán trà tìm người kể chuyện, hy vọng ông ấy thạo tin tức, có thể cho ta biết danh sách trúng tuyển sớm hơn một chút.

Chờ mãi không thấy danh sách, nhưng chuyện ông kể thì ngày càng mới lạ.

"Nói về trạng nguyên, ấy là một chàng trai anh tuấn, dáng vẻ oai phong, khoác trên mình áo gấm kỳ lân, uy nghi bệ vệ."

Ai thèm hỏi mấy chuyện đó, nói xem trạng nguyên tên họ là gì đi. Ta còn phải so tên trong sổ sách nữa này!

Tên trong sổ ta đã thuộc lòng như cháo chảy, nhờ trời thương xót, chẳng lẽ không trúng được lấy một người sao?

"Hoàng đế sau đó định chọn trạng nguyên làm phò mã, muốn gả quận chúa cho hắn. Ai ngờ trạng nguyên nghe xong, lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu tạ tội.”

 

"‘Thần đã có người trong lòng, cả đời không cưới ai ngoài nàng ấy, mong bệ hạ thứ tội.”

"Nói xong, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi thơm."

"Túi hương ấy đỏ thắm rực rỡ, hơi phai màu, hiển nhiên là được trân quý cất giữ lâu ngày, vẫn nhìn ra đường kim mũi chỉ rất tinh tế. Mặt trước thêu họa tiết hỉ thước đậu cành, mặt sau là song liên tịnh đế."

Như có một cái bánh thật lớn từ trên trời rơi xuống. Ta lâng lâng như bay trên mây, đầu óc choáng váng, suýt nữa cười đến ngất xỉu.

 

Loading...