Tuế Tuế Trường Tương Kiến - Phiên ngoại
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:19:37
Lượt xem: 511
Phiên ngoại - góc nhìn của nam chính
1.
Ta tên là Tống Thanh Yến.
Từ lúc ta sinh ra, ta đã biết ta không giống người khác, mẫu phi của ta chỉ là một cung nữ thấp hèn, ta không có gia tộc cường đại sau lưng che chở, cũng không chiếm được sự yêu thương của phụ hoàng, chỉ có thể hâm mộ các ca ca khác, đồng thời tự mình cố gắng.
Ta rất thương xót mẫu phi của ta, bà dịu dàng lương thiện, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, luôn dùng hết khả năng của mình để cho ta những thứ tốt nhất.
Ta biết bà yêu cầu nghiêm khắc với ta là hy vọng tương lai ta có đủ năng lực tự bảo vệ mình, cũng từng nhìn thấy bà đau lòng rơi nước mắt vì ta trong những đêm khuya.
Những lúc như này, ta đều tự nói với chính mình, phải nhanh chóng trưởng thành, phải chăm chỉ học tập những bản lĩnh hữu dụng, phải nhanh chóng nổi bật hơn người, như vậy cho dù phụ thân không sủng ái bà, ta cũng có năng lực bảo vệ bà ấy.
Nhưng cho dù chúng ta không làm gì cả, nhưng sẽ luôn có người không muốn buông tha chúng ta.
Kỳ thật thuốc độc vốn được giấu trong điểm tâm của ta, nhưng không biết vì sao, cuối cùng lại đưa vào miệng mẫu phi ta.
Lúc ta biết đã muộn rồi, chỉ có thể ôm cơ thể lạnh lẽo của bà gào khóc.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy người máu, không nghĩ tới lại chính là mẫu phi của ta.
Vì thế, năm ta mười tuổi, mẫu phi của ta đã vĩnh viễn rời xa ta rồi.
Ta suýt chút nữa cũng đi theo bà, nhưng đại hoàng huynh ngăn ta lại, huynh ấy nói với ta, Yến Nhi, đệ phải tiếp tục sống tốt, như vậy mới không làm mẫu phi đệ thất vọng, nếu không bà ấy sẽ thất vọng.
2.
Ta đi tòng quân rồi, nhưng không nói cho bọn họ biết thân phận của ta, trong cung cũng không ai phát hiện ra không thấy ta, chỉ nghĩ ta đi theo mẫu phi xui xẻo của ta rồi.
Ta ở trong quân đội năm năm, kết bạn được không ít các huynh đệ cùng chung chí hướng, bọn họ thấy ta nhỏ tuổi, luôn chọc ta vui, ở trên người bọn họ, ta cảm nhận được một thứ gọi là tình thân.
Trong đó có một người tên Tiểu Tứ tuổi tác tương đương ta, cũng ăn ý với ta nhất.
Bọn ta thường xuyên tới bờ sông gần quân doanh bắt cá nướng ăn, hắn phụ trách nướng cá, ta phụ trách kể một số chuyện du ký cho hắn nghe, đương nhiên, mấy chuyện đó ta đều đọc ở trong sách , bản thân cũng chưa từng trải nghiệm, cho nên ước định với hắn sau này sẽ cùng nhau đi ngao du.
Có một lần chúng ta cùng nhau uống rượu, bỗng nhiên phát hiện trên cổ hắn có một sợi dây màu đỏ, thừa dịp lúc hắn không chú ý ta liền kéo xuống, khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng, cười rộ lên, còn có chút ngại ngùng, ta nhất thời hiểu rõ, đây là tín vật của cô nương hắn thích tặng cho hắn.
Ta hỏi bọn họ có phải sắp rồi hay không, hắn gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc, hắn nói đợi đánh xong trận này bọn họ sẽ thành hôn.
3.
Chúng ta cuối cùng cũng lên chiến trường, mấy quốc gia nhỏ ở biên cảnh Vân quốc những năm gần đây thực lực tăng lên rất nhiều, liên tục gây rối, gây ra bạo loạn.
Lần này thế mà lại liên hợp cùng nhau tấn công Vân quốc.
Vốn sẽ thắng lợi, nhưng trong quân đội của chúng ta đột nhiên xuất hiện nội gián, cổng thành mở rộng, quân địch điên cuồng xông vào, bách tính trong thành, các huynh đệ thân như tay chân của ta từng người từng người ngã xuống trước mặt ta, cả người toàn là máu, ta lập tức nghĩ tới mẫu thân của ta, trong khoảng thời gian ngắn không chú ý tới có địch nhân giơ đao chém về phía ta.
Ta nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng Tiểu Tứ giúp ta chặn lại rồi, lúc ta hồi thần lại giết chết tên địch kia, Tiểu Tứ đã không xong rồi.
Tay hắn đầy máu lấy tín vật là một chiếc bùa bình an được tết bằng dây đỏ từ trong ngực ra đưa cho ta, trong mắt hắn ngậm đầy nước mắt, ta đau lòng đến một câu cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn bảo ta đưa tín vật này cho cô nương đang đợi hắn trở về, nhờ ta nói với nàng, không cần chờ hắn nữa.
Hắn còn bảo ta nói một câu với nàng ấy, ta cứng đờ nghe, hốc mắt sớm đã ướt át.
"Nguyện thiếp tiêu sầu kết tân hoan, mạc hận ta này phụ lòng lang."
(Mong nàng vơi bớt nỗi buồn và có một cuộc sống mới hạnh phúc, đừng hận ta phụ lòng nàng)
Ta hổ thẹn chạy trốn, đến cả thi thể của hắn cũng không mang ra ngoài.
4.
Ta tìm thấy cô nương kia, ta nói ta là bạn của Tiểu Tứ, nàng nói nàng biết, Tiểu Tứ thường nhắc về ta cho nàng nghe, còn nói ta là huynh đệ tốt nhất của hắn.
Nàng còn hỏi ta, vì sao Tiểu Tứ không về cùng ta.
Lời đã tới bên miệng, nhưng ta không dám nói ra.
Nhưng nàng thấy biểu tình của ta, hình như đã biết xảy ra chuyện gì, nước mắt tức khắc tuôn rơi, ta không biết nên an ủi nàng thế nào, chỉ có thể nói với nàng Tiểu Tứ mong nàng tiếp tục sống tốt, còn có câu nói Tiểu Tứ bảo ta nói cho nàng kia.
Nàng nghe xong đập nát ly trà, bảo ta mau ra ngoài.
Khoảnh khắc kia ta đột nhiên không hiểu ý nghĩa của ta là gì, chẳng lẽ sự tồn tại của ta sẽ không ngừng mang đến tai họa cho mọi người hay sao?
Ta cảm thấy ta chính là sao chổi, bất kỳ ai tới gần đều sẽ không có kết cục tốt, vì vậy ta che dấu một thân võ công, rời khỏi Vân quốc, ta muốn đem Tiểu Tứ trong ký ức, cùng nhau đi xem thế giới trong du ký chúng ta chưa từng đi qua.
5.
Ta tới Sở quốc, trong du ký nói dân phong nơi này vô cùng cởi mở nhiệt tình, sau khi tới quả nhiên đúng là như vậy, có lúc ta đi trên đường cũng có cô nương ném khăn tay cho ta.
Ta ngu ngốc bước tiếp, không có nhận.
Phần lớn thời gian, ta thích đánh đàn ở trên thuyền giữa hồ, lúc đó thế giới của ta mới có thể yên tĩnh.
Chỉ là không ngờ tới, ta sẽ gặp công chúa Sở quốc ở nơi này.
Nàng liếc mắt nhìn qua cũng khiến người khác kinh diễm về dung mạo, luôn yêu thích mặc cung trang đỏ rực, đuôi mắt hất lên, quyến rũ lại đa tình, chỉ là tính cách vô cùng kiêu căng bướng bỉnh, cho nên mọi người đều đánh giá không tốt về nàng ấy.
Nàng uống rượu, say khướt ngã vào lòng ta, ta không biết vì sao lại không né tránh, ngược lại còn để nàng tùy ý rì rầm trong lòng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-truong-tuong-kien/phien-ngoai.html.]
"Tiêu Tuân___sao ngươi lại ở đây?"
Người bên cạnh phát ra tiếng thở dài, ta trong lòng sáng tỏ, nàng đại khái là nhận nhầm ta với người khác.
"Điện hạ, ta là Tống Thanh Yến."
Nàng hình như tỉnh táo rồi, lại hình như không tỉnh táo lắm, chăm chú nhìn thẳng vào ta.
"Ngươi có muốn về cung với ta không?"
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, ta liền đi cùng nàng rồi, trở thành trai lơ của nàng.
Chắc có lẽ do dáng vẻ hôm đó của nàng quá mỏng manh, cho nên ta không nhịn được động tâm rồi.
Sau đó nữa, lời đồn đãi khó nghe về ta xuất hiện trong cung, hơn nữa còn có người trong sáng ngoài tối làm khó ta, ta cũng không quan tâm lắm, dù sao lúc nhỏ ta cũng từng cảm thụ qua rồi.
Công chúa rất tức giận, nàng ra mặt thay ta, ta thấy dáng vẻ tức giận của nàng rất đáng yêu, lại thích nàng nhiều hơn một chút.
Ta muốn đối tốt với nàng ấy hơn một chút, tuy rằng đã có rất nhiều người yêu mến nàng.
Hôm Tiêu Tuân trở lại đó, lần đầu tiên ta bắt đầu sợ hãi, ta sớm đã nghe nói công chúa thích hắn, ta chẳng qua chỉ là vật thay thế mà thôi, cho nên ta uống chút rượu liền to gan đi thử thăm dò tâm ý của nàng.
Thì ra ta bình thường sát phạt quyết đoán, cũng sẽ vì yêu mà trở nên nhát gan sợ trước sợ sau.
Hôm đó bọn ta không xảy ra chuyện gì cả, công chúa cũng không trách móc hành vi hoang đường của ta, quan hệ của bọn ta cũng càng ngày càng tốt.
Ta thích dáng vẻ cười lên vô ưu vô lo của nàng, cũng lén thích nụ cười nở rộ nàng chỉ đối với một mình ta.
Hôm đó nàng hỏi cái nhìn của ta về Trịnh Dao, ta nhất thời có chút dở khóc dở cười, cảm thấy nàng rất ngốc, trừ nàng ra, còn có ai sẽ được ta đặt ở trong lòng chứ.
Có điều, chắc là ta chưa cho nàng đủ cảm giác an toàn, nhất định là ta chưa làm đủ tư cách.
Hôm đó trong cung xảy ra biến động, đúng lúc ta xuất thành mua quà cho nàng, ta không nghĩ tới Tiêu Tuân sẽ thiếu kiên nhẫn như vậy, cũng không nghĩ tới hắn ngay cả thời gian ta không ở bên cạnh nàng cũng tính chuẩn như thế.
Ta không thể tự mình đi cứu nàng, ta cần nhiều lực lượng hơn nữa, cho nên ta truyền tin về Vân quốc bên kia.
May mắn, nàng vẫn khỏe mạnh chờ ta tới cứu nàng.
Khoảnh khắc nhìn thấy nàng trái tim của ta gần như muốn nhảy ra ngoài, ta rất sợ, sợ nàng cũng mất đi giống như những người ta yêu thương trước đó, mãi đến khi ta ôm nàng vào lòng, ta mới khẳng định, tất cả điều này đều là sự thật.
6.
Ta rất đau lòng nàng.
Chỉ có thể ngày ngày dỗ nàng, chọc nàng vui vẻ.
Nàng kiên cường như vậy, ta tin nàng nhất định có thể.
Nàng hỏi ta Trịnh Dao ở nơi nào, ta liền biết nàng nghĩ thông rồi.
Giỏi quá, tiểu công chúa của ta thật lợi hại.
7.
Ta đưa nàng về Vân quốc, chúng ta thành thân rồi.
Cả đời này ta cũng không muốn rời xa nàng.
Nàng nói nàng sẽ vĩnh viễn không rời xa ta, sẽ vĩnh viễn yêu ta, tuy rằng luôn biết rõ ràng, nhưng khi nghe nàng đích thân nói ra, trái tim vẫn không chịu được rung động.
8.
Nàng sinh cho ta hai đứa nhỏ, nhưng ta càng không nỡ để nàng chịu khổ.
Ta hỏi nàng có thể nhét hai đứa nó vào lại không, nàng tức đến cả đêm quay lưng lại với ta.
Ta dỗ nàng cả đêm mới dỗ được, nhưng mà vừa tỉnh dậy, nàng lại đi xem đứa nhỏ rồi.
Bỏ đi, vẫn là nhét lại đi, bớt cùng ta tranh sủng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
9.
Đứa nhỏ lớn rồi, cuối cùng cũng không còn xấu như vậy nữa.
Bé gái giống nàng, mềm mại trắng trẻo, vô cùng đáng yêu.
Bé trai thì giống ta, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự.
Tuy rằng chúng nó chỉ mới năm tuổi....
10.
Hôm đó năm mới tuyết rơi rồi, ta ôm nàng xem pháo hoa ngoài cửa sổ.
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, nàng đang nhìn pháo hoa, còn ta đang nhìn nàng.
Ta vô cùng nghiêm túc nói với nàng.
Linh Nhi, ta và nàng sẽ mãi mãi bên nhau suốt đời.
Hoàn.