Tuế Tuế Niệm Niệm - 4
Cập nhật lúc: 2024-12-22 02:49:23
Lượt xem: 1,187
Tôi nhấc điện thoại lên. Nhậm Tố gọi cho tôi vài cuộc điện thoại. Tôi nhíu mày nhìn tên của hắn. Ngày sinh nhật ầm ĩ như vậy, tôi nghĩ hai chúng tôi không cần thiết phải liên lạc nữa.
Ngay lúc tôi ngây người, Chu Diễn đã múc cho tôi một chén cơm, còn rất tự nhiên gắp hai món ăn. Anh lấy điện thoại khỏi tay tôi, dùng giọng điệu rất bình thường hỏi: “Khi nào thì đi đăng ký kết hôn?”
10
“Ồ, gấp như vậy sao?” Tôi nếm thử, tay nghề của Chu Diễn cũng không tệ lắm.
“Đúng, cô cũng nên biết, gia tộc như chúng tôi, nội bộ đấu tranh vô cùng kịch liệt. Nếu tôi chậm một bước, có khả năng bị người khác nhanh chân đến trước.” Chu Diễn nói vô cùng nghiêm trọng, như thể tôi sắp sửa quyết định số phận tương lai của anh.
Nhưng mà lời nói của anh lại nhắc nhở tôi rằng, chứng minh thư, bằng tốt nghiệp của tôi, những thứ quan trọng đều còn để ở biệt thự, những thứ này không phải quần áo mỹ phẩm, không thể bị đánh mất.
Buổi chiều tôi trở về biệt thự của Nhâm Tố. Tôi mang theo một cái ba lô rất lớn, chuẩn bị lấy hết những thứ nên lấy, không đến chuyến thứ hai nữa.
Biệt thự vắng vẻ, quá yên tĩnh. Quả thực không cách nào tưởng tượng, nơi này đã từng náo nhiệt điên cuồng.
Quản gia thấy là tôi, vội nói: “Thẩm tiểu thư, cô đã trở lại...”
Tôi gật đầu, không nói nhiều với ông ấy, trực tiếp đi lên phòng ngủ của tôi ở tầng hai. Nhưng đẩy cửa phòng ra, lại thấy được Nhâm Tố.
Hắn ngồi trên sàn nhà, cầm điện thoại di động trong tay, như là đang đợi tin tức hoặc là điện thoại của ai đó. Không khí vẩn đục, có lẽ hắn lại hút không ít thuốc lá. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn ngẩng đầu, nhấc mí mắt lên, nhìn về phía tôi.
“Thẩm Tuế.” Hắn mạnh mẽ đứng lên, lảo đảo một bước, đá ngã bình rượu bên chân: “Em đã đi đâu?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi không để ý đến hắn, trực tiếp đi tới ngăn tủ bên trong, kéo ngăn kéo ra, lấy giấy chứng minh thư và ví tiền của mình ra.
“Thẩm Tuế, em đang làm gì vậy?” Giọng nói của Nhâm Tố rõ ràng mang theo chút bối rối, hắn cay đắng: “Em lấy mấy thứ này làm gì?”
Tôi đi vòng qua hắn, mở tủ quần áo, chỉ cần lấy thêm một số quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày là xong.
Ngay khi tôi cất một bộ đồ ngủ vào ba lô, Nhậm Tố nắm lấy cổ tay tôi.
“Đừng náo loạn, Tuế Tuế.” Hốc mắt hắn đỏ lên, gắt gao nhìn tôi: “Em tức giận vì tôi làm loạn phòng của em sao, tôi sửa sang lại cho em được không?”
Hắn thấy tôi không nói lời nào, tiếp tục nói: “Hay là vì Bạch Chỉ, cô ta chẳng là gì cả, tôi đã sớm lấy đi toàn bộ tài nguyên của cô ta. Loại phụ nữ tâm cơ đó, em so đo với cô ta làm gì?”
Tôi kéo khóa ba lô lại. Đi tới cửa phòng, lắc đầu với Nhâm Tố: “Nhâm Tố, chúng tôi thanh toán đi. Tôi không nợ anh, anh cũng không nợ tôi. Từ nay về sau, chúng ta không cần liên lạc nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-niem-niem/4.html.]
Người ta nói tôi là cái đuôi của Nhâm Tố, rõ ràng chỉ là thư ký, lại hết lần này tới lần khác muốn có ý nghĩ không an phận, muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Tôi ở biệt thự của Nhâm Tố, thật ra hai chúng tôi cũng không hề phát sinh quan hệ gì. Trong ba năm, Nhậm Tố từ từ tiếp quản công việc mà anh trai hắn để lại.
Lúc đầu tính cách hắn xúc động, làm hỏng vài hợp đồng kếch xù, tôi liền thức mấy đêm giúp hắn dọn dẹp cục diện rối rắm. Hắn tham gia tiệc mừng công của nữ minh tinh, uống đến rạng sáng, cũng là tôi từ trên giường bò dậy đón hắn về biệt thự. Hắn đua xe với người ta, mắc mưa to, trở về bị sốt, tôi vừa sắc thuốc vừa chăm sóc.
Nhâm Tố tỉnh lại, nhìn thấy tôi, rõ ràng thân thể đã không chịu nổi, ngoài miệng vẫn kiêu ngạo: “Thẩm Tuế, thật sự thích tôi như vậy sao?”
Tôi không trả lời, đưa thuốc cho hắn: “Mau uống đi.”
Hắn không nhận, chỉ lặp lại: “Nhiều nữ minh tinh muốn cùng tôi lắm. Dáng người của em cũng không phải quá đẹp, khuôn mặt cũng xem như thuận mắt, em chủ động một chút, tôi phá lệ cho em làm lốp dự phòng của tôi, thế nào?”
Hắn cho rằng tôi sẽ làm nũng, ngọt ngào hỏi “Chủ động như thế nào”, nhưng tôi chỉ nói: “Tôi không có ý đó.”
Mặt Nhâm Tố lập tức lạnh xuống.
Sau đó một thời gian rất lâu, hắn cũng không trở về biệt thự. Cho dù thỉnh thoảng gặp mặt ở công ty, hắn cũng không nói với tôi một câu.
Sau đó, chính là sinh nhật Nhâm Tố. Hắn bảo tôi xông vào căn gác mái đã cháy kia.
11
Chu Diễn không ở nhà, nhưng cơm tối vẫn đặt trên bàn như trước.
Khi tôi vừa bước vào cửa, anh đã gọi cho tôi. Giọng nói của anh rõ ràng nhẹ nhõm khi nghe tôi đã lấy lại đồ đạc.
“Về tranh của Nhâm Nguyên.”
Âm thanh bên kia có chút ồn ào: “Nhưng tôi tạm thời phải đi công tác, ngày mai có một buổi đấu giá, đồng nghiệp trong công ty chúng tôi sẽ dẫn cô đi.”
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này rất không dễ làm, dù sao căn bản Nhâm Tố cũng không bán.
Tôi nói: “Cần tôi làm gì không?”
“Không cần, tôi đều bố trí xong cả rồi.”