Tuệ Tuệ Bình An - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-13 09:24:08
Lượt xem: 208
Đêm trước Đông chí, trong cung truyền ra tin dữ, Hoàng hậu qua đời.
Trong linh đường, tiếng khóc vang lên khắp nơi, chỉ có Tần Lễ ngồi trên long ỷ nhìn chiếc quan tài đen mà ngẩn ngơ, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Có phải hắn đang nghĩ nàng cuối cùng đã thoát khỏi ngục tù hoàng cung này, được tự do.
Hay hắn đang nghĩ, Dung An vương sẽ lấy cái c.h.ế.t của nữ nhi làm lý do để tạo phản.
Thực tế là, Dung An vương thực sự đã tạo phản, vào ngày Hoàng hậu được an táng, ta và Tần Lễ ở ngoài hoàng lăng, bị cấm vệ quân quy thuận Dung An vương bao vây.
Dung An Vương tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng khi Tần Lễ đưa ra bằng chứng về việc Dung An vương tạo phản và vu oan cho Thẩm gia, khi ám binh của Tần Lễ và quân của Dung An vương ngang sức, tất cả những người từng ủng hộ Dung An vương lập tức quay lưng.
Trong tình thế Tần Lễ chưa hoàn toàn củng cố quyền lực, không nhiều người sẵn lòng trung thành với kẻ vu khống những người trung thành.
Đó là khi ta rời cung đến phủ Thượng thư thăm Từ đại tiểu thư, nhớ lại lão nhân từng nói với nàng về một căn phòng bí mật.
Đó là một nơi cực kỳ kín đáo, chứa tất cả bằng chứng về tội ác của Dung An vương mà ông đã bí mật thu thập, may mắn thay khi Thẩm gia bị tịch thu, người của Dung An vương không phát hiện ra.
Nhưng ông ấy đến c.h.ế.t cũng không kịp công bố chúng ra công chúng, ta tiện đường ghé lại ngôi nhà cũ của Thẩm gia, tìm thấy những cuốn sổ sách đã ngả màu vàng.
Ta đột nhiên hiểu ra lý do ngày xưa lão nhân kiên quyết phản đối ta dẫn quân đến Hộ Bắc, khi đó ông ấy chắc đã nhận ra.
Người của Dung An vương đã thâm nhập vào Thẩm gia và Tần gia, Hộ Bắc thành thất thủ, đã là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng lúc đó ta chỉ nghĩ rằng ông ấy càng ngày càng lú lẫn.
Ngày đó, trong căn phòng bí mật tối tăm, ta ôm những vật dụng lão nhân để lại mà khóc rất lâu…
Dung An vương bị giam cầm, các đảng phái còn lại đang trốn chạy, Tần Lễ lấy lại quyền lực đã mất, minh oan cho Thẩm gia, tuyên cáo với thiên hạ rằng, ta, nữ nhi duy nhất của Thẩm gia, vẫn còn sống.
Đáng tiếc, cơ thể ta ngày càng suy yếu, từ việc có thể tự mình đi lại lúc đầu, đến sau này cần người đỡ.
Chưa đến giao thừa, ta đã không thể xuống giường.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tần Lễ hàng ngày bận rộn xử lý những việc liên quan đến đảng phái còn lại của Dung An vương, nhưng mỗi khi rảnh rỗi hắn lại đến thăm ta.
Trước mặt ta, hắn luôn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nắm lấy tay ta, nói, “Tuệ Tuệ, khi nàng khỏi bệnh, chúng ta sẽ đi ngắm hoa sen nhé, nàng thích hoa sen nhất, nhớ không?”
Ta tựa vào giường, cố gắng gật đầu, lòng ngập tràn cay đắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-binh-an/chuong-9.html.]
Thực ra, ta đã nghe thấy tất cả.
Tiếng đập phá đã đánh thức ta dậy, Tần Lễ đang nổi giận bên ngoài, "Trẫm cần các ngươi để làm gì! Một lũ vô dụng!"
"Dùng thuốc gì cũng được, đi tìm đi! Đi tìm!!"
"Các ngươi rốt cuộc muốn trẫm làm gì mới có thể cứu được nàng!!"
"Nếu nàng chết, trẫm sẽ cho các ngươi chôn cùng! Tất cả đều chôn cùng!!!"
……..
Tiếng van xin tha thứ vang lên không ngừng.
Mỗi lần đến, Tần Lễ đều ngồi trước giường, ngồi cả đêm, cho đến khi trời sáng hôm sau, thái giám nhắc nhở hắn vào triều sớm, hắn mới rời đi.
Ta gắng sức nâng tay vuốt lên mặt Tần Lễ, nhẹ nhàng an ủi, "Không sao đâu, đừng giận, không phải lỗi của họ."
Mắt hắn đỏ hoe, cố gắng kìm nén nước mắt, cả người không ngừng run rẩy.
Ta đột nhiên nghẹn ngào, nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi tên hắn, "Tần Lễ, hãy chọn cho ta một nơi yên tĩnh."
Tần Lễ hiểu lời ta nói, khoảnh khắc này, như mọi sự kìm nén và bức tường tránh né thực tại trong lòng hắn sụp đổ.
Lần đầu tiên trước mặt ta, hắn khóc như một đứa trẻ , "Không, không… sẽ không đâu, Tuệ Tuệ… Tuệ Tuệ…"
Cuối cùng tôi vẫn không thể thực hiện được lời hứa cùng anh ấy đi ngắm hoa sen.
Trong đêm giao thừa mà tiếng pháo nổ vang trời bên ngoài cung điện, ta mơ thấy phụ thân thường hay quở trách ta và những chiến hữu trên chiến trường.
Đứng giữa trời tuyết lớn, họ vẫy tay về phía ta,
“Thẩm tướng quân, đã lâu không gặp.”
“Đi thôi, uống rượu nào, bọn ta đợi tướng quân lâu rồi, nhanh lên.”
“Đi thôi, đi thôi, một lát nữa tuyết rơi dày, đường sẽ khó đi.”
………
Thật sự đã nhiều năm không gặp, họ vẫn tràn đầy sức sống như ngày nào...