Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TUẾ TUẾ BÌNH AN - 9

Cập nhật lúc: 2025-01-09 12:56:32
Lượt xem: 426

19

Giang Đông không có tang lễ, chỉ được hoả táng.

Tro cốt của anh theo tôi về Tứ Xuyên.

Tôi xin vào làm trong cửa hàng sửa xe giá c.ắ.t c.ổ ở ven đường năm xưa tôi gặp anh. 

Nhân lúc chạng vạng tôi thường rải đầy đinh trên mặt đường trước cửa hàng, sau đó vừa ngậm điếu thuốc vừa cầm cờ lê thay lốp cho người ta.

Gặp phải cô gái nào đi một mình tôi cũng hỏi thêm một câu:

"Đi một mình à?"

Thời gian bình thản trôi qua như nước chảy, mỗi ngày tôi đều nghe bản tin của đài truyền hình Vân Nam.

Tôi đang chờ tin Thành Minh Châu bị bắt.

Cuối cùng cũng đợi đến ngày tin đó được cập nhật trên bản tin thời sự. 

Tôi đóng cửa hàng rồi rót một chén rượu nâng lên mời di ảnh của Giang Đông.

"Ngày mai sắp xếp ổn thoả cho tro cốt của anh xong, em sẽ đến gặp anh."

Không nói rõ ràng mọi chuyện thì cứ như có gai đ.â.m trong lòng vậy.

Là người hay ma thì cũng phải giáp mặt nói cho ra ngô ra khoai.

Đêm đó tôi say mèm, gặp Giang Đông trong mộng:

Quay lại hiện trường vụ ám sát, vạn vật trong không gian bị đóng băng tại chỗ.

Giang Đông người be bét m.á.u ngồi dậy.

Anh cười vươn tay về phía tôi.

Tôi tủi thân oà khóc, hỏi có phải anh chưa chế.t đúng không.

Anh không đáp, chỉ trêu tôi khóc xấu quá, không giống người anh thích.

Anh để tôi sờ mạch đập, nghe nhịp tim của mình.

Anh hỏi tôi có phải là nếu biết anh còn sống thì tôi sẽ thấy dễ chịu hơn một chút không.

Tôi gật đầu.

Anh lập tức đứng lên thể hiện: anh có thể đi, có thể cười, có thể chạy những bước dài.

Rồi anh chạy mãi chạy mãi đến khúc ngoặt ở cuối con đường.

Trước khi khuất hẳn, anh vẫy tay với tôi.

Tôi thấy tận mắt anh vừa quay người lại liền biến thành một cậu bé.

Cậu bé nghịch ngợm hô to: 

"Tạm biệt."

"Anh đi nhé, đừng đuổi theo!"

......

Tỉnh mộng, tôi khóc không ngừng.

Tên đểu cáng kia, dám ném tôi lại đi đầu thai trước.

Cuộc sống trở lại bình thường. Đội phòng chống mai thúy tỉnh Vân Nam thu hoạch thắng lợi lớn nhất từ trước tới nay. Tôi cũng dần lấy lại dáng vẻ mà Giang Đông yêu thích.

Những chuyện kịch tính lúc trước như đã trôi qua được mấy đời.

Bỗng một ngày, ngẫu nhiên nghe thấy bài hát tên《Đáy biển》, lòng tôi thắt lại.

Tôi cứ thế đứng giữa đường, khóc như chóa:

‘Còn lưu luyến chi những năm tháng nhân gian, hết thảy đều tan thành mây khói

Không kịp, không kịp nữa rồi

Người từng cười nhưng nước mắt cứ rơi

Không kịp rồi, quá muộn rồi…’

Tôi muốn hát cho anh nghe.

Mùa xuân cùng anh nghe tiếng mưa, mùa hạ cùng anh nghe tiếng ve.

Ngày mai trời sẽ đẹp thôi.

......

Ngoại truyện Giang Đông:

Khi vừa tỉnh lại, bọn họ nói tôi là Thành Nham, là con nuôi của trùm buôn thuốc phiện.

Sau tai nạn xe, đầu tôi bị thương nặng, chẳng còn nhớ cái gì nữa.

Nhìn cô gái đứng bên giường bệnh đang mừng đến phát khóc, tôi rút tay mình khỏi tay cô ta như phản xạ có điều kiện.

Người tôi yêu đáng lẽ nên là một cây cỏ nhỏ chứ nhỉ?

Nghĩ đến đây chính tôi cũng không nhịn được cười, đầu óc đã không có ký ức gì còn bày đặt đáng lẽ thế nọ thế kia.

Tôi không tin tôi là một thành viên trong đường dây buôn bán mai thúy, Thành Hổ liền dẫn tôi đi một vòng cứ điểm sản xuất.

Mọi người cung kính gọi tôi một tiếng "anh Nham". 

Thành Hổ nói giờ tôi đã tỉnh rồi, xem ai còn dám lỗ mãng.

Tôi từng mê mang, cũng từng nghĩ đến rút khỏi tổ chức.

Nhưng phía trước có hổ đằng sau có sói, tôi chỉ có thể dốc hết khả năng bớt lạm sát mấy tính mạng vô tội.

Môi trường đã bức bối, Thành Minh Châu càng làm tôi ngột ngạt hơn.

Cô ta khóc sướt mướt lo được lo mất, làm sao đáng yêu bằng cây cỏ nhỏ quấn quanh ngón tay của tôi được.

Tôi nghĩ tôi điê.n thật rồi.

Cho đến một buổi yến hội, đối thủ một mất một còn Chu Bân cầm bức ảnh để thăm dò phản ứng của tôi.

Nhìn thấy cô gái tronh ảnh, tim tôi đột nhiên thắt lại.

Tôi ngấm ngầm điều tra, cuối cùng cũng phát hiện điểm đáng ngờ.

Mà phản ứng của Thành Minh Châu nằm ngoài dự đoán của tôi.

Cô ta mặc kệ tôi tìm hiểu, tôi đoán cô ta đang quan sát thái độ của tôi.

Chưa tra ra kết quả nào thì tôi đã gặp cô gái kia ngay tại tiệm hoa.

Cô ấy gọi tôi là "anh Đông".

Cô ấy giống như một cây cỏ nhỏ, nhu nhược yếu đuối nhưng ánh mắt lại kiên định cố chấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-binh-an-jlru/9.html.]

Vô số những đoạn ký ức vụn vặt tràn ra trong nháy mắt.

Là bé con lắp bắp đòi nắm tay trên biển hoa Galsang.

Là cái đồ nhõng nhẽo không muốn xuống giường sau mỗi trận mây mưa.

Là cô gái ngốc nghếch luôn tự giới thiệu bản thân rằng "Tôi là Từ Thiên Tuế, là  bảo bối ngàn năm của Giang Đông." (chơi chữ: thiên tuế - ngàn năm)

......

Bàn tay kẹp điếu thuốc của tôi run rẩy.

Lúc ấy tôi ước gì mình có thể hủy diệt cả thế giới.

Nhưng cuối cùng tôi không thể làm được gì.

Tôi cười nhạo em, dù tim đau như bị d.a.o cắt.

Sợ hãi bao phủ toàn thân, tôi vội vàng lái xe rời đi.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Bất cứ giá nào cũng không thể để em dính líu đến âm mưu thâm độc này.

Tôi cố ý nói tên hiện tại để em bỏ cuộc.

Rồi còn tìm người đập nát tiệm hoa của em, để em rời Vân Nam.

Đêm đó, tôi thức trắng, hiểu ra một điều:

Thành Hổ và Thành Minh Châu đang chờ tôi bày tỏ thái độ của mình.

Thế là hôm sau khi Thiên Tuế tìm đến tầng cao nhất của hội sở, tôi đã diễn vở kịch kia.

Nhìn hình xăm dấu hôn trên xương quai xanh của em, tôi thực sự định rút s.ú.n.g ra kéo Thành Hổ cùng chế.t.

Nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể run rẩy hỏi: "Xăm ở đây đau lắm phải không?"

Thiên Tuế của tôi trước giờ luôn sợ đau.

Lúc em ôm lấy eo tôi suýt thì tôi không thể diễn nổi nữa.

Lũ khốn nạn này, sớm muộn gì tao cũng tiễn chúng mày đi chầu ông bà ông vải!

Tôi để em ở lại giữa đám chó chế.t đó nhưng không quên cài người thân tín dàn xếp gây rắc rối.

Cảnh sát sẽ chú ý và đến dẫn em rời đi.

Tôi biết, có người cố tình đưa em đến đây. Ánh mắt em bảo tôi hãy yên tâm.

Nhất định là cảnh sát đã đưa em tới.

Thành Minh Châu rõ ràng có ý đồ giế.t Thiên Tuế. Tôi đành ra tay trước cô ta.

Mấy lần đập phá không ép được em đi, tôi bí quá hoá liều.

Trong nhà kho bỏ hoang thôn Tuần, tôi lén lút nhét d.a.o vào tay em.

Tôi biết có cảnh sát b.ắ.n tỉa đang mai phục ở  cách đó không xa.

Cô gái anh yêu, thoát khỏi thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa. Vũng nước đục lần này anh sẽ tự lội qua.

Sống hay chết, sớm muộn gì anh cũng sẽ trở lại bên em.

Tôi không ngờ tới còn có Chu Bân tham gia vào chuyện này.

Chu Bân cứu em.

Em giả bộ như vì yêu sinh hận, hợp tác cùng Chu Bân trả thù tập đoàn nhà họ Thành.

Em thúc đẩy tôi tự bại lộ những đường dây ngầm mà tôi từng dày công bố trí.

Sự dũng cảm của em làm kiên định thêm quyết tâm phá hủy tất cả của tôi.

Nhưng tôi vẫn muốn em rời đi để đảm bảo bình an.

Khi tập đoàn nhà họ Thành muốn trừ khử em, tôi xung phong nhận việc.

Tôi nói tôi tội ác tày trời, quay đầu không thấy bờ, nên sẽ sống c.h.ế.t cùng tập đoàn nhà họ Thành.

Thành Minh Châu tin tôi.

Tôi chĩa s.ú.n.g vào tim người tôi yêu, nói với em kẻ thâm tình thường không sống thọ.

Thế nhưng em lại dùng hành động thực tế nói cho tôi biết, tôi không quay đầu lại thì em tuyệt đối sẽ không rời đi.

Đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn.

Người con gái tôi yêu sao có thể lùi bước cơ chứ.

Vất vả diễn kịch, cũng may kết quả không tệ lắm.

Tôi biết chúng tôi sẽ gặp lại trong ngày vận chuyển phạm nhân.

Khuyên em đừng chờ tôi hay cái gì gì đó lúc này chẳng còn quan trọng nữa.

Điều cấp thiết nhất lúc này chính là tôi muốn ôm em.

Không nói gì cả, chỉ yên lặng ôm em thật chặt.

Nỗi nhớ đong đầy và những cảm xúc bị kìm nén chực chờ trào dâng.

Nhưng tôi không ngờ được Thành Minh Châu lại chọn chiến đấu đến chế.t.

Thời khắc nắp cống phát nổ tim tôi như ngừng đập.

Vừa xuống xe tôi đã thấy cấu trúc phức tạp của mái nhà đối diện vô cùng phù hợp để ngắm bắn.

Tôi lao đến bên cô gái của mình, ôm em vào lòng, che chắn cho em.

Ôm lâu đến mấy cuối cùng cũng phải chia xa.

Chưa kịp nói hết lời chất chứa trong tim này, chưa kịp làm gì cho em.

Tôi chỉ có thể dùng những giây phút cuối sinh mệnh ôm em thật chặt, áp môi mình vào tai em.

Không dám hôn em, thậm chí không dám nói một câu "anh yêu em".

Tôi chỉ đành để em quên tôi đi.

Quên tôi và hướng về tương lai phía trước, em mới có thể luôn bình an.

Tôi tự biết lâu rồi, kẻ tội đồ này không dám mong cầu điều gì xa vời.

Quỳ trước điện Diêm Vương, tôi dâng lên tất cả công đức chỉ xin đổi lấy một lần báo mộng cho Thiên Tuế.

Tôi biến thành một thằng nhóc lừa em rằng tôi sẽ đi đầu thai.

Tôi còn nói với em là tôi đi đây, em đừng đuổi theo tôi.

Chỉ như thế thì Thiên Tuế của tôi mới có thể yên bình hàng năm.

Thiên Tuế của tôi, nhất định phải Tuế Tuế Bình An.

 

(HẾT)

Loading...