TUẾ TUẾ BÌNH AN - 7
Cập nhật lúc: 2025-01-09 12:54:36
Lượt xem: 350
Đạn đánh trật, găm vào vai tôi.
Cả hai chúng tôi cùng mang thương tích…
Chu Bân cứu tôi trở về, gạt đi nước mắt trên khoé mi tôi.
Anh ta nói tôi diễn như thật vậy, chắc hẳn phải mang hết chân tình vào từng câu chữ.
Tôi đáp về sau tôi cũng không dám lại có cái thứ gọi là chân tình kia nữa.
Chu Bân bắt đầu vô tình hay cố ý thảo luận chuyện kinh doanh của anh ta với tôi, nhưng tôi chẳng có chút hứng thú nào.
Tôi bảo anh ta hợp tác cùng có lợi là đủ rồi, không cần thiết hiểu sâu thêm về nhau đâu. Trừ việc chơi chếc Thành Nham thì đừng nói chuyện khác trước mặt tôi.
14
Mấy ngày sau là tang lễ của Thành Vinh.
Tập đoàn nhà họ Chu cử đại biểu nghênh ngang tham gia.
Tôi mang tấm thân quấn đầy băng ngồi trong xe, ra hiệu ‘bóp cò súng’ với Giang Đông từ xa qua lớp kính cửa sổ chống đạn.
"Kế tiếp, là anh!"
Ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, mấy đường dây không được quang minh chính đại cho lắm của tập đoàn nhà họ Thành liên tiếp bại lộ.
Sự khiêu khích trắng trợn của tôi rốt cuộc cũng khiến Thành Minh Châu không thể ngồi yên được nữa.
Trong cơn tam bành, cô ta đích thân phái người mò tới nơi dừng chân mới nhất của tôi.
Nhưng có điều ả không biết, chỗ đó chính là cái bẫy tôi và Chu Bân giăng sẵn. Chúng tôi giấu ‘bất ngờ’ bên trong, chỉ cần cô ta đi vào thì thứ chờ cô ta bên ngoài chính là đội cảnh sát phòng chống mai thúy võ trang tận răng.
Cảnh sát lục soát ra cả chất gây nghiện lẫn thuốc nổ, Thành Minh Châu nghiễm nhiên thành kẻ tình nghi tàng trữ chất cấm trái phép.
Tập đoàn nhà họ Thành bị điều tra. Lão già Thành Hổ sầu trắng tóc trong một đêm, buông xuôi tất cả nhận tội. Cảnh sát thả Thành Minh Châu.
Đến lúc này thì mạng lưới buôn bán cái chếc trắng bao trùm khắp khu vực biên thuỳ của tập đoàn nhà họ Thành dần dần bại lộ. Cảnh sát triệt để loại bỏ các đường dây liên quan. Thành Nham ôm chút hơi tàn chuẩn bị rút về Đông Nam Á.
Nhưng Thành Minh Châu lại không cam tâm, bỏ ra số tiền lớn mua thông tin. Sau khi biết Chu Bân gài bẫy mình, cô ta định cá c.h.ế.t lưới rách, lôi theo Chu Bân cùng xuống nước.
Vụ nổ liên tiếp trong núi sâu khu vực biên thuỳ làm lộ ra ruộng hoa anh túc Chu Bân giấu kín.
Cảnh sát truy lùng gắt gao, bắt được tôi và Chu Bân trên núi.
Cùng bị bắt còn có Thành Nham, người giúp Thành Minh Châu đặt thuốc nổ.
Hắn không kịp tẩu thoát, bị áp giải về cục cảnh sát.
15
Hai tập đoàn đầu sỏ buôn lậu thuốc phiện tổn hại trước nay chưa từng có.
Trong phòng thẩm vấn, người chịu trách nhiệm hỏi cung tôi chính là lãnh đạo lớn không phải ai cũng có thể gặp.
Ông ấy đứng dậy tắt camera và che lại kính một chiều.
"Nói đi nhóc con, trải qua đại nạn không chếc muốn phần thưởng gì?"
Tôi giơ tay áo quệt ngang nước mắt.
"Vẫn là câu nói đó, cháu muốn dẫn Giang Đông về nhà!"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-binh-an-jlru/7.html.]
Khi Chu Bân tìm tới tôi thì cảnh sát đã đến trước một bước rồi.
Đó là một ông lão hiền lành phúc hậu. Ông ấy nói mình là chiến hữu của cha Giang Đông.
Không nói ý đồ đến mà chỉ kể cho tôi nghe chuyện bọn họ đã từng đắc tội trùm ma túy.
Kể lại cả sự việc mẹ Giang bị mất con.
Sau đó ông ấy lấy ra ảnh chụp của Thành Nham.
Bảo rằng chưa xác định thực hư ra sao nhưng có thể chắc chắn là trong thời gian ba tháng tính từ cái chế.t của Giang Đông, người này bệnh nặng nằm liệt giường.
Theo tin tình báo, sau khi Thành Nham khỏi bệnh thì bắt đầu có lòng trắc ẩn, kẻ luôn tàn nhẫn như hắn vậy mà lần đầu tiên thu s.ú.n.g tha mạng cho người ta.
Giây phút ấy, tôi bồn chồn đến không dám thở.
Tay tự cấu bắp đùi của bản thân, đau đến rơi nước mắt.
Làm chim mồi nằm vùng là ý tưởng tự tôi đề xuất.
Cảnh sát cố ý luồn lách tiết lộ tin tức ‘Thành Nham giả’ cho Chu Bân một cách thật tự nhiên.
Sau đó, tôi mở tiệm hoa.
Dù đã trằn trọc diễn tập vô số lần lời thoại đoàn tụ trong đầu nhưng thời khắc nhìn thấy Giang Đông tôi đều quên sạch bách.
Anh tựa người cạnh cửa, ngậm điếu thuốc ngẩn người, ngón tay còn vân vê một lá cỏ.
Chỉ là một ngọn cỏ thông thường nhưng tôi lại nhớ rất rõ Giang Đông từng nói, cô gái nhỏ anh yêu vừa yếu đuối lại dũng cảm, sức sống mạnh mẽ như cỏ.
Ngay lúc đó tôi liền biết, người này chắc chắn là Giang Đông.
Nên tôi không cần giả bộ đóng kịch nữa, những lời đau thắt tâm can cứ tuôn ra theo cảm xúc thật.
Tay trong nói khả năng Giang Đông đã trải qua phẫu thuật tác động đến trí não, ký ức của anh hình như có vấn đề.
Mới đầu ông Lâm lo lắng Giang Đông sẽ thương tổn tôi, khuyên tôi lượng sức mà hành động.
Tôi cũng từng hoài nghi Giang Đông quên mất tôi rồi.
Nhưng khi họng s.ú.n.g của anh chếch đi khỏi vị trí trọng yếu, mục đích chính là để ép tôi rời Vân Nam thì tôi bỗng hiểu ra.
Anh đã nhận ra tôi từ những phút đầu tiên.
Tất cả mọi chuyện từ đập phá tiệm hoa, đến vở kịch giễu cợt ở Quảng trưởng Đỏ phía đông, rồi lại đến bắt cóc ở thôn Tuần; mỗi một bước anh làm đều đang cố đẩy tôi ra khỏi vũng nước đục này.
Nhưng làm sao tôi có thể đi được.
Người tôi yêu mím chặt môi, nghiến chặt răng đến căng cả cằm và ngấm ngầm chịu đựng nỗi thống khổ.
Tôi nhìn thấy hết nhưng lại chỉ có thể vung d.a.o chọc vào người anh.
"Anh không quay đầu thì em tuyệt đối sẽ không rời đi!"
Quay đầu là bờ, nói thì dễ lắm.
Nghe đồn trong hai năm rối loạn ký ức kia anh đã phạm phải những sai trái tày trời.
Nhưng Giang Đông của tôi nên là một nam tử hán có can đảm chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của bản thân.
Tôi cược thắng rồi.