Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TUẾ TUẾ BÌNH AN - 5

Cập nhật lúc: 2025-01-09 12:53:23
Lượt xem: 338

9

Đồng chí cảnh sát già hung hăng phê bình giáo huấn tôi một trận.

Thấy tôi như mất hồn mất vía, cuối cùng ông ấy cũng đành tiết lộ tin tức mới nhất mà cảnh sát thu thập được.

Ông ấy nhận được tin:

Giang Đông sinh ra ở một thị trấn xa xôi hẻo lánh, lúc chào đời cha của anh vừa hay lại đang ra ngoài làm nhiệm vụ. Bác sĩ ôm Giang Đông đến trước mặt mẹ Giang nhưng bà sống chế.t làm ầm lên.

Bà nói rằng mình rõ ràng bầu song sinh, mà sao bây giờ chỉ còn lại có một đứa.

Vào thời điểm đó, điều kiện y tế ở thị trấn vô cùng nghèo nàn, đương nhiên càng không có giấy siêu âm để chứng minh.

Dù mẹ Giang cố chấp làm ra ngô ra khoai, xém chút nữa trở thành trò cười cho cả thị trấn, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì...

Một tin tức khác là tin tức Thành Nham được nhận nuôi.

Nơi làm thủ tục nhận nuôi và nơi Giảng Đông sinh ra chỉ cách nhau khoảng mấy cây số thôi. 

......

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Chứng cứ rành rành trước mặt, tôi không tiếp tục đi tìm Thành Nham nữa.

Nhưng Thành Minh Châu cũng không vì thế mà buông lỏng cảnh giác đối với tôi. Cho dù Thành Nham không phải Giang Đông, cô ta vẫn muốn tống cổ tôi ra khỏi Vân Nam.

Chỗ tôi ở bị đập phá một lần.

Tiệm hoa khai trương lại ba lần thì bị hủy hoại cả ba.

Cuối cùng khi chuẩn bị khai trương lần thứ tư thì tôi bị bắt cóc.

Tôi cứ nghĩ người bắt tôi là Thành Minh Châu.

Cho nên khi nhìn thấy rõ bóng người trong kho hàng bỏ hoang thì tia hi vọng cuối cùng trong lòng tôi cũng vỡ vụn.

Người bắt cóc tôi…. vậy mà là Thành Nham?

Khói thuốc phả vào mặt tôi.

"Nên gọi cô là chị dâu hay em dâu nhỉ?" Cùng là cong môi như Giang Đông nhưng nụ cười của Thành Nham chẳng khác gì ác quỷ.

"... Ghen tị với người anh em yểu mệnh kia của tôi ghê, có cô gái si tình, nhớ mãi không quên như vậy."

"Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, tôi thực sự rất muốn thay anh ta an ủi cô nha."

Hắn nói rồi nâng cằm tôi lên sau đó hít hà hình xăm trên xương quai xanh như một tên biến thái.

"Đặc biệt là cái này, nhìn thật đúng là khiến người ta ngo ngoe rục rịch."

Tôi liều mạng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

"Đồ khốn nạn, coi như tôi mắt mù, nhận nhầm súc sinh thành Giang Đông."

Thành Nham siết chặt tay, mặt tôi liền bị ép sát lại gần hắn.

Hơi thở của hắn phả vào gáy: "Trước đây là ai đòi ấp ấp ôm ôm tên súc sinh này vậy?"

Lời vừa dứt, tên cầm thú đó liền chạm môi vào vành tai tôi.

Giãy dụa mãi không thể thoát được, tôi bắt đầu bật khóc như mưa.

“... Giang Đông... Anh ấy có làm ma cũng sẽ không tha cho anh đâu!"

Thành Nham hơi sửng sốt, rồi đột nhiên buông tôi ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-binh-an-jlru/5.html.]

"Anh ta không những chả làm gì tôi, ngược lại còn phải cảm kích tôi nữa đấy." Hắn châm điếu thuốc, "Bởi vì, tôi sắp đưa cô đi đoàn tụ với anh ta đó!"

"Đừng trừng mắt với tôi. Cô cũng có chút nhan sắc đấy. Nhưng cô nói xem, tý nhan sắc của cô có thể vượt qua sức cám dỗ của quyền thừa kế nhà họ Thành sao?"

Miệng tôi bị bịt lại, Thành Nham lau nước mắt cho tôi.

"Tạm biệt, chị dâu hụt thân mến!"

Thế rồi hắn thảnh thơi quay lưng, trước khi đi không quên ra hiệu cho gã đàn ông hung ác nham hiểm đứng canh cửa.

Đưa tay làm dấu chặt cổ.

Gã canh cửa gật đầu, sau đó Thành Nham lái xe đi thẳng.

10

Ngày sáu tháng mười, nhà kho bỏ hoang ở thôn Tuần phát sinh vụ nổ súng.

Khi cảnh sát đến hiện trường chỉ thấy m.á.u me vương vãi khắp nơi còn người liên quan đều đã tẩu thoát.

Cảnh sát căn cứ manh mối phân tích:

Mạng lưới buôn bán chất cấm của tập đoàn nhà họ Thành bành trướng, đẩy đối thủ cạnh tranh là tập đoàn nhà họ Chu vào đường cũng cho nên nhà họ Chu định chó cùng rứt giậu.

Lúc này, tôi đang ngồi trên ghế salon cạnh người thừa kế nhà họ Chu, Chu Bân, bắt đầu băng bó vết thương trên cánh tay.

"Chẳng lẽ người này thật sự không phải là Giang Đông?" Chu Bân hỏi tôi.

Tôi quấn băng vải thật dày, cắn răng cười.

"Sao mà không phải được, hắn có hóa thành tro tôi cũng không nhận lầm đâu."

Chỉ là, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi có thế nào cũng không tin nổi Giang Đông, người nâng tôi như nâng trứng, người tôi day dứt tưởng niệm ba năm trời, thật sự sẽ đẩy tôi vào chỗ chế.t.

11

Không sai, tôi đã biết Giang Đông còn sống từ lâu.

Lúc Chu Bân tìm tới, tôi còn chẳng cần xác nhận lại mà lên đường đi thẳng tới Vân Nam, để nhìn thấy Giang Đông một lần nữa, thấy vết sẹo trên ngón tay út của anh.

Năm đó khi t.h.i t.h.ể của ‘Giang Đông’ được vớt lên, mặc dù trương phình vì ngâm nước nhưng từ đầu đến chân không có chút tổn hại nào ngoại trừ làn da từ mu bàn tay phải đến ngón út đã bị phân hủy nặng.

Thậm chí ngón út còn bị mất một đốt.

Giang Đông đã bị người ta đánh tráo.

Người chế.t là Thành Nham.

Chu Bân dự định dùng tin tức "Thành Nham, người thừa kế nhà họ Thành là kẻ giả mạo” để chèn ép tập đoàn bên đó.

Nhưng trong quá trình thăm dò, tôi phát hiện Thành Minh Châu chắc chắn biết bí mật này.

 Chuyện đánh tráo hẳn là do Thành Hổ đích thân sắp đặt.

Có bao nhiêu khuất tất và nỗi khổ riêng trong đó tôi không thể nào suy đoán hết được, nhưng có thể khẳng định một điều.

Giữa tôi và Thành Minh Châu, Giang Đông kiên định lựa chọn người thứ hai.

Chu Bân liếc nhìn băng vải trên tay tôi, vừa băng xong m.á.u đã lại thấm ra ngoài.

"Hắn muốn ra tay khử cô thật đấy, nếu không phải tôi b.ắ.n phát đạn kia thì ngày này năm sau là giỗ đầu của cô rồi."

"Anh thấy đấy, anh ta chẳng còn vương vấn gì tôi nữa. Anh muốn dùng tôi để lôi kéo anh ta về phe mình coi bộ không khả thi đâu." Tôi nói.

 

Loading...