TUẾ TUẾ BÌNH AN - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-09 12:50:38
Lượt xem: 261
Anh ta mặc quần áo bảo hộ lao động, tay áo xắn lên tận khuỷu, lộ ra cẳng tay rắn rỏi.
Hai cánh tay của anh ta bám lấy gầm xe, ẩn chứa sức lực mãnh liệt chực chờ bùng phát, hormone nam tính xộc thẳng vào mặt tôi.
Sau đó một khuôn mặt với vẻ đẹp hoang dại ló ra từ dưới gầm xe.
Nét mặt anh hờ hững nhưng đôi mắt lại ánh lên sự cương trực.
Nói thế nào nhỉ?
Kiểu như, anh ấy chỉ cần đứng đối diện bạn thì bạn không thể nào lờ đi sự hiện diện đó được. Anh ấy thờ ơ nhìn bạn, bạn cũng không nhịn nổi mà đỏ mặt ấy.
"Mắt mũi để đi đâu đấy? Lái thế mà coi được à?" Giọng rất trầm và nặng nề.
Tôi không dám ho he gì.
Anh đón lấy chìa khóa xe, lái sang khu vực kiểm tra rồi thay lốp một cách điêu luyện.
Tôi đỏ mặt vụng trộm thưởng thức cánh tay cơ bắp săn chắc của anh.
Hình như cảm nhận được ánh mắt tôi, anh đứng lên, rít một hơi thuốc, rồi liếc qua nhìn tôi.
"Đi một mình?"
"...Ừm, m...một mình."
Anh nghiêng đầu tránh làn khói thuốc, nghe thấy thế thì cầm một công cụ nào đó mà đến tên tôi còn chẳng biết gõ gõ hai phát vào bánh xe.
"Không sửa được, đợi mai đi."
Nhìn lốp xe vừa phồng lên chưa bao lâu lại xẹp xuống tôi mới muộn màng nhận ra.
"Anh, anh muốn làm thịt tôi à?" (làm thịt: nhân các tình huống đặc thù để bán hàng với giá cắt cổ)
Anh nhướng mày, nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói: Rồi sao, cô có thể làm gì tôi?
Phút chốc tôi cảm thấy lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu.
Vài dặm quanh đây không có lấy một bóng người chứ đừng nói đến cửa hàng sửa xe, khả năng tôi có thể rời khỏi đây trong đêm nay gần như bằng không. (1 dặm xấp xỉ 1,6 km)
May mắn có người đến giải vây, nhân viên trong cửa hàng lịch sự mời tôi sang nghỉ tạm ở nhà trọ bình dân cạnh đó.
Đứng dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu.
Tôi quyết định tạm chấp nhận một đêm, sáng mai lại nghĩ cách khác.
Nhưng mà vừa ra ngoài đã nghe thấy người ở nhà trọ bên cạnh nói chuyện với nhau về Thị trấn Quan Tả ở phía trước.
Tối hôm qua nơi đó đã xảy ra một vụ cướp làm hai người bị thương nặng và một người mất tích.
…
Coi như tôi tránh được một kiếp nạn.
Tôi nghi ngờ Giang Đông có liên quan đến vụ cướp trên, nhưng lúc sau cảnh sát đã loại trừ hiềm nghi của anh ấy.
Cảnh sát cho tôi biết thị trấn kia xưa nay vốn đã không yên bình rồi, Giang Đông chỉ là hơi thô lỗ chút chứ bản tính không xấu.
Sau đó Giang Đông đóng cửa hàng, nói rằng anh ấy chuẩn bị đi có việc, vừa hay lại cùng tuyến đường với tôi.
Để đảm bảo an toàn, cũng có thể vì động cơ cá nhân khác, tôi mạnh dạn nhờ Giang Đông cho tôi đi cùng.
Sau chuyến lữ hành hơn mười ngày khám phá Tứ Xuyên, tôi đã yêu anh, người đàn ông mà tôi nghĩ cả đời này tôi cũng không thể nào quên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tue-tue-binh-an-jlru/2.html.]
Trước biển hoa Galsang, đối mặt với Giang Đông, tôi bắt đầu lắp bắp.
"Anh có muốn... n... nắm tay không?"
"... Vô vị."
"Ô… Ôm thì sao?" Má tôi nóng bừng nhưng vẫn lấy hết dũng khí ngước mắt lên nhìn anh.
Giang Đông phá lên cười, anh nói chưa thấy ai dũng cảm kiểu nhát gan như tôi bao giờ.
Sau đó anh cúi xuống hôn con thỏ đế là tôi đây.
…
Thế rồi chúng tôi cứ thế mà thành đôi.
Ròng rã ba năm trời, Giang Đông, kẻ không sợ bố con thằng nào, dành hết sự nhẫn nại ít ỏi của mình cho tôi.
Anh chiều tôi như công chúa, rồi lại để tôi rơi xuống khỏi ngai vàng.
5
Lạ đời là tôi còn mong đợi đám người kia đến trói tôi lại, như thế thì dù có nỗi khổ gì đi chăng nữa Giang Đông nhất định cũng sẽ đến thừa nhận bản thân với tôi.
Nhưng tôi lại chỉ đợi được cảnh sát.
Đồng chí cảnh sát vừa chụp ảnh hiện trường tan hoang của cửa hàng vừa hỏi liệu có phải tôi đã đắc tội với nhân vật nào không.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi tìm ảnh Giang Đông trong điện thoại.
"Người này, anh có thể giúp tôi tìm anh ta được không? Hôm nay cũng chính anh ta đã làm xước xe điện của tôi."
Đồng chí cảnh sát cau mày nhìn bức ảnh rồi quay sang nhìn tôi với con mắt dò xét.
Có một cậu cảnh sát tập sự theo sau anh ta, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta cũng không được tự nhiên cho lắm.
"Anh đã gặp anh ấy rồi!" tôi khẳng định chắc nịch.
Cậu cảnh sát trẻ ngập ngừng mở miệng:
"Cô gái, cô hẳn không phải người địa phương nhỉ. Một thân một mình mở cửa hàng ở nơi này thật sự không an toàn đâu."
"Anh đã gặp anh ấy ở đâu?" Tôi hỏi vặn lại.
Cậu ta cọ cọ mũi, trộm liếc sếp mình.
Thấy sếp ngầm đồng ý, cậu cảnh sát tập sự mở điện thoại và tìm một bài đăng trên diễn đàn Tieba địa phương để chỉ cho tôi xem.
Thành Nham, con sói được Tập đoàn nhà họ Thành nuôi dưỡng, ra tay tàn nhẫn, tính tình quái đản.
Nhưng vì việc kinh doanh của nhà họ Thành chủ yếu ở khu vực Đông Nam Á nên cảnh sát địa phương rất khó tìm ra chứng cứ phạm pháp của bọn họ...
Có rất nhiều bài đăng tố giác nặc danh và tin đồn quá mức trên diễn đàn.
"Tập đoàn nhà họ Thành đã nhận nuôi anh ta vào ba năm trước?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không khỏi run rẩy.
"Ba năm trước? Không đến ba năm đâu, nhưng hắn đã nổi tiếng xấu nhiều năm rồi." Cậu cảnh sát trẻ tuổi tràn đầy phẫn nộ.
Đồng chí cảnh sát lớn tuổi hơn đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Anh ta thăm dò nhìn tôi.
"Những bức ảnh trong điện thoại cô là từ đâu ra? Cô và Thành Nham có quen biết nhau sao?"