Tựa như cơn mưa tan - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-01-15 07:25:21
Lượt xem: 1
Lâm Duy đã rời khỏi thành phố, nơi anh và Vương Tĩnh đã từng sống những ngày tháng đầy kỷ niệm, những lần đau đớn và những khoảnh khắc hạnh phúc. Mặc dù đã ra đi, anh không thể xóa nhòa những dấu ấn của mối tình ấy trong lòng mình. Mỗi bước đi của anh, dù ở đâu, vẫn có bóng dáng của Vương Tĩnh trong những ngóc ngách ký ức. Thành phố mà anh đã sống qua bao nhiêu năm giờ đây không còn chỉ là một nơi chốn, mà trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, một phần vĩnh cửu.
Năm năm trôi qua, Lâm Duy đã tìm được sự bình yên trong cuộc sống mới, xa rời những ký ức đau thương. Anh xây dựng lại sự nghiệp, tìm ra niềm vui trong công việc và những mối quan hệ mới. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, những ký ức về Vương Tĩnh vẫn không hề biến mất, chúng vẫn như những vết hằn trong trái tim anh, nhắc nhở anh rằng có một tình yêu đã không thể trọn vẹn.
Một ngày nọ, trong một chuyến công tác, Lâm Duy bất ngờ quay lại thành phố cũ. Anh không có ý định gặp lại Vương Tĩnh, nhưng đôi khi, cuộc sống lại có những tình huống mà bạn không thể kiểm soát được. Thành phố đã thay đổi nhiều, những con phố đã được xây dựng lại, những quán cà phê cũ giờ đã trở thành những nơi xa lạ. Nhưng cảm giác xưa vẫn còn nguyên vẹn, như thể thời gian không thể làm mờ đi những gì đã là phần của nó.
Lâm Duy đi dạo quanh những con đường quen thuộc, bước chân chậm lại mỗi khi đi qua những nơi gợi nhớ về Vương Tĩnh. Anh đã không nghĩ mình sẽ gặp lại Vương Tĩnh, nhưng khi anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy từ xa, trái tim anh lại đập mạnh. Vương Tĩnh đang đứng dưới một cây dương xỉ bên đường, ánh mắt anh vẫn đầy nỗi buồn như ngày nào, nhưng dường như cũng có một chút gì đó đã thay đổi.
Lâm Duy đứng lặng lẽ từ xa, nhìn về phía Vương Tĩnh. Họ đã không gặp nhau trong suốt năm năm qua, nhưng khi nhìn thấy nhau, cả hai đều biết rằng những cảm xúc xưa cũ vẫn chưa hề phai nhạt. Lâm Duy không thể dừng lại bước chân, anh muốn tiến lại gần, nhưng lại sợ rằng khi đối diện, sẽ lại đánh thức những vết thương chưa bao giờ lành.
Vương Tĩnh nhìn thấy Lâm Duy, ánh mắt anh tràn ngập những cảm xúc mà anh đã giấu kín suốt bao năm qua. Anh tiến lại gần, nhưng không vội vàng, chỉ để trái tim mình có thời gian chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra.
"Anh… đã quay lại," Vương Tĩnh nói, giọng anh dịu dàng nhưng cũng đầy sự kiên quyết, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt một thời gian dài.
Lâm Duy im lặng, đôi mắt anh không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Tĩnh. Anh không biết phải nói gì, và cũng không biết liệu mình có thể tiếp tục đối diện với quá khứ hay không. Nhưng cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu rồi đáp lại:
"Thành phố này không còn là nơi tôi thuộc về nữa. Nhưng tôi nghĩ, mình vẫn chưa thể quên anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tua-nhu-con-mua-tan/chuong-19.html.]
Vương Tĩnh im lặng nhìn anh một lúc lâu, những cảm xúc mâu thuẫn như đang giằng xé trong lòng. Anh không biết phải phản ứng thế nào trước những lời của Lâm Duy. Anh đã không còn là người mà Lâm Duy yêu thương như trước, và điều đó khiến anh cảm thấy thật đau đớn.
"Em đã thay đổi rất nhiều, Duy," Vương Tĩnh nói, giọng anh trầm xuống, đầy những tiếc nuối. "Nhưng em vẫn còn trong trái tim anh, không phải chỉ là một ký ức. Anh không thể quên em, dù thời gian đã làm mọi thứ phai nhạt."
Lâm Duy cảm thấy một cơn bão cảm xúc dâng lên trong lòng. Anh muốn đáp lại, muốn nói với Vương Tĩnh rằng anh cũng yêu anh, nhưng cũng chính anh là người đã đẩy họ ra xa nhau. Anh không thể chỉ vì những ký ức đã qua mà quay lại, để rồi lại tiếp tục sống trong sự đau đớn không có hồi kết.
"Có những thứ không thể quay lại, Vương Tĩnh," Lâm Duy nói, giọng anh khàn đặc vì sự xúc động. "Chúng ta đều đã có những quyết định trong quá khứ, và dù muốn hay không, chúng ta phải đối diện với chúng. Em không thể là quá khứ của anh nữa. Em không thể cứ mãi sống trong những ký ức đã mất."
Vương Tĩnh đứng đó, nhìn Lâm Duy, không nói gì thêm. Anh hiểu, dù tình yêu của họ vẫn còn đó, nhưng nó đã không còn là một tình yêu có thể sống dậy trong hiện tại. Mỗi người đều mang trong mình những vết thương của quá khứ, và dù có yêu nhau đến thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể đi chung một con đường nữa.
Một khoảng lặng dài bao trùm giữa họ, khi cả hai đều im lặng nhìn nhau, những lời chưa nói dường như còn vang vọng trong không khí. Cuối cùng, Lâm Duy quay lưng, không phải vì anh không còn yêu Vương Tĩnh, mà vì anh biết, có những điều chỉ có thể tồn tại trong quá khứ.
Khi Lâm Duy khuất sau góc phố, Vương Tĩnh đứng đó một lúc lâu nữa, không hề vội vàng rời đi. Anh cảm nhận được một sự kết thúc trong lòng, một kết thúc mà anh không thể thay đổi. Nhưng dù có thế nào, những dấu ấn của tình yêu đó vẫn sẽ mãi in sâu trong trái tim anh.
Tien
Chắc chắn, dù có qua bao nhiêu năm, những ký ức về Lâm Duy vẫn sẽ là một phần không thể tách rời khỏi anh, giống như những vết sẹo không bao giờ phai mờ. Và như vậy, dù cả hai không thể ở bên nhau, nhưng tình yêu của họ vẫn là một phần vĩnh cửu trong cuộc đời mỗi người.
Lâm Duy đã đi, nhưng những dấu ấn của tình yêu ấy sẽ luôn theo anh, mãi mãi không thể phai nhòa.