Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tựa như cơn mưa tan - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-01-15 07:24:04
Lượt xem: 3

Lâm Duy đứng trước ga tàu, vali nhỏ đặt bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn dòng người hối hả qua lại. Trái tim anh như bị ai đó siết chặt, nặng nề đến mức khó thở. Thành phố này chứa đầy những kỷ niệm, vui có, buồn có, nhưng hầu hết đều xoay quanh một người – Vương Tĩnh. Quyết định rời đi chưa bao giờ dễ dàng, nhưng Lâm Duy biết rằng đây là điều cần làm để giải thoát cho chính mình.

 

Hai tuần trước, Lâm Duy đã gửi đơn xin chuyển công tác đến chi nhánh ở một thành phố nhỏ miền núi. Anh muốn rời xa nơi đây, nơi mà mỗi con đường, mỗi góc phố đều gợi lên hình ảnh của Vương Tĩnh. Ngày nhận được quyết định phê duyệt, anh vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa thấy lòng mình nặng trĩu.

 

Vương Tĩnh đã nhận ra sự thay đổi trong anh. Những ngày gần đây, Lâm Duy thường xuyên tránh mặt, hạn chế tiếp xúc, không còn chủ động liên lạc như trước. Một buổi tối, sau khi đi làm về, Vương Tĩnh bất ngờ đứng trước cửa nhà Lâm Duy, ánh mắt đầy sự chất vấn.

 

"Lâm Duy, em đang tránh anh đúng không?" Vương Tĩnh hỏi, giọng khàn đặc.

 

Lâm Duy sững người, không biết trả lời thế nào. Anh hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. "Không có chuyện đó, anh nghĩ nhiều rồi."

 

"Đừng nói dối." Vương Tĩnh bước tới gần, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào anh. "Anh cảm nhận được. Em muốn rời xa anh. Tại sao?"

 

Lâm Duy cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không giấu nổi sự đau đớn. "Anh cần câu trả lời à? Vậy em sẽ nói. Bởi vì em không thể tiếp tục thế này nữa. Em mệt mỏi, Vương Tĩnh. Em đã cố gắng, nhưng em không thể thay thế được hình bóng người đó trong lòng anh."

Tien

 

Vương Tĩnh không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn anh đầy đau khổ. Anh không biết phải phản bác thế nào, bởi những gì Lâm Duy nói đều đúng. "Anh xin lỗi..." Cuối cùng, anh chỉ có thể thốt ra hai từ đó, nhỏ đến mức như tan biến trong gió.

 

"Đừng xin lỗi." Lâm Duy lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Em không trách anh, nhưng em không muốn tiếp tục sống trong cái vòng luẩn quẩn này. Cả anh và em đều cần giải thoát."

 

Hôm nay là ngày cuối cùng của Lâm Duy ở thành phố này. Những người bạn thân thiết đã đến tiễn anh, nhưng trong lòng anh vẫn chờ đợi một người. Liệu Vương Tĩnh có đến? Liệu anh ấy có muốn nói lời tạm biệt?

 

Khi tiếng loa thông báo chuyến tàu sắp khởi hành vang lên, Lâm Duy nhấc vali, chuẩn bị bước lên tàu. Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau. Quay lại, anh nhìn thấy Vương Tĩnh đang chạy tới, hơi thở gấp gáp, ánh mắt đầy lo lắng.

 

"Lâm Duy!" Vương Tĩnh gọi lớn, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Nhưng anh không quan tâm. Anh chỉ muốn Lâm Duy nghe thấy mình, dù chỉ một lần cuối.

 

Lâm Duy dừng bước, quay lại nhìn người đàn ông đang tiến lại gần. "Anh đến làm gì?"

 

"Anh không thể để em đi như vậy." Vương Tĩnh thở dốc, đứng trước mặt Lâm Duy. "Anh biết mình sai. Anh biết mình đã tổn thương em, nhưng anh không muốn mất em."

 

"Vương Tĩnh..." Lâm Duy ngắt lời, giọng nói trầm thấp. "Anh chỉ không muốn mất em vì anh sợ cô đơn, đúng không? Chứ không phải vì anh thực sự yêu em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tua-nhu-con-mua-tan/chuong-17.html.]

 

Câu hỏi của Lâm Duy như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim Vương Tĩnh. Anh đứng lặng, không biết trả lời thế nào. Anh không muốn nói dối, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng hình bóng người cũ vẫn còn ám ảnh anh.

 

"Anh hãy sống tốt." Lâm Duy nói, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định. "Hãy học cách đối mặt với quá khứ. Em hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ tìm được người thực sự phù hợp với mình. Nhưng người đó không phải em."

 

Duy quay người, không kịp nhìn thêm lần nữa vào ánh mắt đầy đau khổ của Vương Tĩnh. Mỗi bước chân anh bước đi, trái tim như bị xé toạc, nhưng lý trí lại quyết liệt xua đuổi tất cả những cảm xúc ấy. Anh không thể quay lại. Mọi thứ đã quá muộn màng.

 

Vương Tĩnh đứng đó, mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Duy khuất dần trong đám đông. Anh muốn chạy theo, muốn ôm lấy anh, muốn thốt lên tất cả những lời chưa kịp nói, nhưng chân anh dường như bị gắn chặt vào mặt đất. Những câu nói của Lâm Duy như một lời tạm biệt vĩnh viễn, và anh biết rằng anh không thể thay đổi được gì. Sự chia ly này, dù có đau đớn đến đâu, cũng là điều cần thiết cho cả hai.

 

Khi tiếng tàu dần xa dần, Vương Tĩnh chỉ còn lại mình trong không gian tĩnh lặng, không biết phải làm gì với nỗi đau trong lòng. Anh không thể nào quên được Lâm Duy, không thể nào chấp nhận rằng tình yêu của họ đã kết thúc. Nhưng trong sâu thẳm, anh hiểu rằng chính anh đã khiến mối quan hệ này đi đến hồi kết. Anh đã để quá khứ cản trở, đã không dám đối diện với những cảm xúc của chính mình.

 

Một tuần sau, Vương Tĩnh đến nhà Lâm Duy, không phải để xin lỗi, mà là để làm gì đó mà anh đã không thể làm khi còn có cơ hội. Anh đứng ở cửa nhà Lâm Duy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc biển tên đã lâu không thấy. Chỉ có im lặng đáp lại anh, không có tiếng cười, không có sự hiện diện của Lâm Duy. Ngôi nhà giờ đây đã không còn là nơi anh có thể trở về.

 

Bàn tay của Vương Tĩnh siết chặt lại, đôi mắt mờ đi vì những giọt nước mắt không thể rơi. Anh đã không làm đủ, anh đã không đủ mạnh mẽ để giữ Lâm Duy lại. Một phần trong anh muốn quay lại, muốn thuyết phục Lâm Duy, nhưng anh biết, anh không thể.

 

“Lâm Duy, em có biết anh yêu em không?” Vương Tĩnh thì thầm, lời nói như lời tự vấn bản thân. Anh không thể trả lời câu hỏi đó, vì giờ đây nó đã không còn ý nghĩa nữa. Mối quan hệ giữa họ đã kết thúc, không phải vì thiếu tình yêu, mà vì sự im lặng và sự sợ hãi của anh.

 

Ngày hôm sau, khi tàu của Lâm Duy đã rời khỏi thành phố, Vương Tĩnh cảm thấy như có một khoảng trống khổng lồ trong tim. Anh không biết phải làm gì với bản thân, không biết phải tiếp tục như thế nào. Mỗi ngày trôi qua, nỗi nhớ về Lâm Duy càng thêm lớn, nhưng anh cũng biết rằng chính anh là người đã đẩy Lâm Duy rời xa.

 

Vương Tĩnh dần trở về với cuộc sống của mình, nhưng không có một chút sự bình yên nào. Công việc vẫn tiếp diễn, bạn bè vẫn đến và đi, nhưng trong lòng anh chỉ có một câu hỏi lớn không lời giải: Liệu anh có thể tìm lại chính mình sau tất cả những gì đã qua? Liệu tình yêu của anh có còn đủ mạnh mẽ để chữa lành những vết thương đã tự tạo ra?

 

Lâm Duy, sau khi rời khỏi thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi xa lạ. Anh tìm thấy một công việc mới, một môi trường mới, và dần dần bắt đầu làm quen với những con người mới. Nhưng dù có cố gắng thế nào, ký ức về Vương Tĩnh vẫn không thể xóa nhòa. Những đêm dài tĩnh mịch, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, anh vẫn cảm nhận rõ sự vắng mặt của Vương Tĩnh trong cuộc sống của mình.

 

Những kỷ niệm về họ như những bóng ma, không thể nào rũ bỏ, không thể nào quên được. Lâm Duy nhớ những buổi chiều họ cùng nhau dạo chơi trong công viên, nhớ những buổi tối anh nằm gối đầu lên đùi Vương Tĩnh, ngồi bên nhau trong im lặng. Những khoảnh khắc ấy đều đậm sâu trong tâm trí anh.

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Duy biết rằng quyết định rời xa là đúng. Anh không thể mãi sống trong quá khứ, trong những vết thương không bao giờ lành. Anh cần phải học cách buông tay, để không chỉ Vương Tĩnh, mà cả bản thân mình, có thể tìm thấy sự bình yên.

 

Cuộc chia ly này không phải là kết thúc, mà là một bước ngoặt trong cuộc sống của cả Lâm Duy và Vương Tĩnh. Một lần nữa, cả hai người đều phải đối mặt với những vết thương trong lòng, với sự mất mát mà không ai trong họ có thể sửa chữa. Nhưng thời gian sẽ dần trôi qua, và có lẽ một ngày nào đó, cả hai sẽ tìm thấy cách để tiếp tục cuộc sống, dù không còn nhau nữa.

 

Cuộc sống không bao giờ dễ dàng, nhưng đôi khi, chia tay là cách để mỗi người trưởng thành hơn, để học cách yêu thương và trân trọng chính bản thân mình. Và dù cho họ có phải sống xa nhau, trong những góc khuất của trái tim mình, họ sẽ luôn nhớ về nhau, dù chỉ là một phần của quá khứ.

Loading...