Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tựa như cơn mưa tan - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-01-15 07:21:31
Lượt xem: 2

Thời gian trôi qua như dòng nước không ngừng chảy, cuốn đi mọi thứ nhưng cũng để lại những dấu vết khắc sâu trong lòng người. Sau buổi gặp mặt cuối cùng tại quán cà phê, Lâm Duy và Vương Tĩnh hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Họ sống trong những thế giới riêng, cố gắng xây dựng lại cuộc sống mà không có nhau.

 

Lâm Duy đã dọn đến một căn hộ mới ở khu vực yên tĩnh hơn, cách xa những nơi gợi nhắc về quá khứ. Cậu tập trung vào công việc, dành nhiều thời gian cho bản thân và những sở thích cũ. Cậu tham gia các lớp học vẽ tranh và bắt đầu viết nhật ký để trút bỏ cảm xúc. Những ngày tháng đau khổ vì tình yêu giờ chỉ còn là những trang giấy được giấu kín trong ngăn kéo.

 

Tuy nhiên, dù cuộc sống có thay đổi đến đâu, ký ức về Vương Tĩnh vẫn thi thoảng ùa về như một cơn gió lạnh. Mỗi khi đi qua một quán cà phê quen thuộc, nhìn thấy một bức tranh mà cả hai từng chiêm ngưỡng, hay nghe một bài hát quen thuộc, Lâm Duy lại cảm thấy trái tim mình nhói lên. Đó không phải là nỗi đau dữ dội nữa, mà là sự tiếc nuối âm ỉ, như một vết sẹo chưa bao giờ thực sự lành.

 

Về phần Vương Tĩnh, anh cũng không dễ dàng gì. Sau buổi nói chuyện với Lâm Duy, anh dành nhiều thời gian để suy ngẫm về những sai lầm của mình. Anh nhận ra rằng mình đã sống quá lâu trong cái bóng của quá khứ, để nỗi đau và sự sợ hãi điều khiển cuộc sống. Nhưng khi nhận ra điều đó, mọi thứ đã quá muộn.

 

Vương Tĩnh thử tìm đến những mối quan hệ mới, nhưng không ai có thể khiến anh cảm thấy trọn vẹn. Mỗi lần gặp gỡ một người mới, anh lại nhớ về nụ cười của Lâm Duy, ánh mắt dịu dàng của cậu, và những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ từng có với nhau. Anh nhận ra rằng, không phải vì anh không thể quên người yêu cũ, mà là vì trái tim anh đã trao trọn cho Lâm Duy từ lâu.

 

Nhưng tình yêu ấy giờ đây chỉ còn là một ký ức. Dù có hối hận đến đâu, anh cũng không thể quay ngược thời gian. Anh bắt đầu lao đầu vào công việc để quên đi mọi thứ, nhưng mỗi khi đêm xuống, sự trống trải lại ùa về.

 

Một buổi chiều mùa đông, trời âm u và lạnh lẽo, Lâm Duy vô tình đi ngang qua một quán triển lãm tranh nhỏ trong một con ngõ vắng. Cậu tò mò bước vào, không ngờ rằng nơi đây lại chứa đựng một mảnh ghép từ quá khứ.

 

Trên tường treo một bức tranh phong cảnh đơn giản nhưng đầy cảm xúc – hình ảnh một con đường rợp bóng cây với ánh nắng dịu dàng len qua kẽ lá. Đó là nơi mà cậu và Vương Tĩnh từng đi dạo trong những ngày đầu hẹn hò.

 

“Cậu thích bức tranh này sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tua-nhu-con-mua-tan/chuong-14.html.]

Giọng nói của người quản lý triển lãm vang lên từ phía sau, kéo Lâm Duy trở về thực tại. Cậu mỉm cười gật đầu. “Bức tranh này thật đẹp. Ai là tác giả vậy ạ?”

 

Người quản lý nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. “À, đây là tác phẩm của Vương Tĩnh. Anh ấy là một họa sĩ tài năng, nhưng bức tranh này dường như mang ý nghĩa đặc biệt với anh ấy. Anh ấy từng nói rằng nó gợi nhớ về một người quan trọng trong đời.”

 

Lâm Duy cảm thấy tim mình khựng lại. Cậu không ngờ rằng, sau tất cả, Vương Tĩnh vẫn giữ những ký ức về cậu qua từng nét vẽ.

 

Cậu rời khỏi triển lãm với một cảm xúc lẫn lộn. Một phần trong cậu muốn tìm gặp lại Vương Tĩnh, muốn nghe anh nói thêm một lần nữa rằng anh đã yêu cậu thật lòng. Nhưng một phần khác lại sợ rằng việc gặp lại sẽ chỉ khơi dậy những nỗi đau mà cả hai đã cố gắng chôn giấu.

 

Tien

Trong khi đó, ở một nơi khác trong thành phố, Vương Tĩnh cũng đang đắm chìm trong những ký ức. Anh ngồi trước giá vẽ, nhưng bàn tay không thể vẽ thêm một nét nào. Trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của Lâm Duy. Những ngày tháng bên cậu như một bộ phim tua chậm, khiến anh vừa đau đớn vừa tiếc nuối.

 

Anh đã nhiều lần nghĩ đến việc tìm gặp lại Lâm Duy, nhưng mỗi khi cầm điện thoại lên, anh lại do dự. Anh sợ rằng sự xuất hiện của mình sẽ chỉ làm tổn thương cậu thêm một lần nữa. Anh không muốn kéo Lâm Duy trở lại những đau khổ mà cậu đã phải chịu đựng vì anh.

 

“Có lẽ, tốt nhất là để mọi thứ yên lặng như thế này,” anh thì thầm với chính mình, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự dằn vặt.

 

Thời gian tiếp tục trôi, nhưng cả Lâm Duy và Vương Tĩnh đều không thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Mỗi người sống với những ký ức và nỗi đau của riêng mình, không ai dám bước qua ranh giới mong manh giữa hiện tại và quá khứ.

 

Họ biết rằng tình yêu của họ từng rất đẹp, nhưng những sai lầm và tổn thương đã khiến nó không thể tái sinh. Và có lẽ, đó chính là bi kịch lớn nhất của cuộc đời họ: yêu nhau, nhưng không thể ở bên nhau.

 

Trong lòng cả hai, một câu hỏi vẫn luôn tồn tại: “Nếu ngày đó mọi thứ khác đi, liệu chúng ta có thể có một kết thúc hạnh phúc hơn không?” Nhưng câu trả lời, mãi mãi là điều không ai biết được.

Loading...