TÚ NƯƠNG - 15 - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-03-13 13:02:46
Lượt xem: 117
"Tất cả các ngươi đều cho rằng phu quân của ta là tên râu ria chẳng đáng bận tâm, thiên hạ này cũng cho rằng chàng chẳng đáng một xu. Nhưng ta cứ muốn đòi lại công bằng cho chàng!"
"Lâm Nguyệt, là ngươi bày ra kế hoạch này! Chu Sở Chi, là ngươi đích thân xuống tay g.i.ế.c chàng! Còn Vinh Vương điện hạ, ngươi đã làm quá nhiều chuyện xấu, kẻ muốn g.i.ế.c ngươi nhiều không đếm xuể. Nếu như trước đây, ngươi có một chút lòng trắc ẩn, không sai người trực tiếp ném phu quân ta vào bãi tha ma thì có lẽ ta chưa chắc đã nhằm vào ngươi."
"Ha ha ha ha... nhưng ông trời có mắt! Tất cả những kẻ từng vấy m.á.u phu quân ta, hôm nay đều phải trả giá đắt!"
Lâm Nguyệt vẫn mang vẻ mặt hoang mang không hiểu nổi.
"Phu quân ngươi là ai? Ta căn bản không biết hắn, đừng có vô cớ đổ tội cho ta!"
Tam hoàng tử cũng gào lên: "Bản hoàng tử cả đời hành sự quang minh lỗi lạc, những kẻ ta g.i.ế.c đều là đáng chết! Nếu hắn thật sự c.h.ế.t dưới tay ta thì nhất định là hắn đã làm chuyện thương thiên hại lý!"
Thậm chí còn chưa kịp đợi ta mở miệng.
Lâm Xu, Tuyết Nhi và Hồng Nguyện tất cả đều từ trong bóng tối lao ra.
Lâm Xu giơ d.a.o găm chỉ thẳng vào Lâm Nguyệt: "Năm đó nếu không phải vì mẫu thân ngươi thì thân thể mẫu thân ta đã không ra nông nỗi này. Nếu không phải vì ngươi thì muội muội ta cũng sẽ không trở nên ngây ngốc. Hiện giờ vẫn là ngươi, cướp đoạt vị hôn phu của ta. Lâm Nguyệt, ngươi đúng là tiện nhân mà!"
Tuyết Nhi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, cuối cùng cũng trút bỏ lớp vỏ bọc suốt đời, không còn vẻ ngoan ngoãn ngày xưa, mà thay vào đó là một gương mặt đầy hung ác.
Cũng phải thôi.
Nữ nhi nhà phú thương, từ nhỏ đã được dạy cách đối nhân xử thế. Thương nhân giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, thấu hiểu lòng người, vậy thì nữ nhi của hắn sao có thể là người đơn thuần được?
"Lâm Nguyệt, Chu Sở Chi! Nếu không phải các ngươi bức bách phụ thân ta quyên góp tiền của thì phụ thân ta cũng sẽ không bị Vinh vương g.i.ế.c hại! Ta sẽ báo thù hắn, nhưng các ngươi cũng là hung thủ!"
Hồng Nguyện đứng sau cùng, chẳng nói chẳng rằng đ.â.m ngay một nhát d.a.o vào bả vai Chu Sở Chi.
"Đau không?"
"Đau là đúng rồi."
"Muội muội ta đã làm gì sai? Chẳng qua muội ấy chỉ là một cung nữ dâng trà, nghe theo lệnh của Ngũ công chúa đưa người đến thiên điện, chuyện sau đó nàng hoàn toàn không hề hay biết."
"Kẻ chủ mưu rõ ràng là Ngũ công chúa và Vinh vương, thế nhưng ngươi lại không dám tìm bọn họ báo thù, chỉ dám ra tay với muội muội ta."
"Nàng nhát gan như vậy, chưa từng làm chuyện gì xấu, vậy mà ngươi lại một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t nàng!"
Hồng Nguyện càng nói càng kích động, con d.a.o trong tay cứ thế từng nhát, từng nhát đ.â.m xuống người hắn. Bộ áo tù nhân đã hoàn toàn bị m.á.u tươi nhuộm đỏ. Chu Sở Chi mặt mày tái nhợt đến cực điểm, nhưng vẫn cắn chặt môi không chịu rên lên một tiếng.
Chờ đến khi ba người bọn họ đều phát tiết xong. Ta cầm con d.a.o găm trong tay, chậm rãi bước tới gần bọn họ.
"Ngươi thấy chưa?"
"Các ngươi tự cho mình là tôn quý nên tùy tiện lấy mạng người khác. Không dám tìm kẻ khác báo thù thì trút giận lên những người vô tội. Có từng nghĩ đến một ngày nào đó, người thân của những kẻ mà các ngươi không buồn nhớ nổi tên, sẽ từng chút từng chút tìm các ngươi báo thù hay không?"
Hoài Nhất.
Là tên của phu quân ta.
Nhớ không được cũng không sao, ta sẽ cầm d.a.o khắc từng nét lên người bọn chúng. Những kẻ này từng cho rằng phu quân ta không đáng để bận tâm. Hiện giờ, ta nhất định phải khiến tất cả bọn chúng biết rằng, những con người bình thường mà chúng từng khinh thường, thậm chí bị coi rẻ kia, rồi sẽ có một ngày, chính tay đoạt lấy mạng của chúng!
33.
Vinh Vương bị dọa mà c.h.ế.t đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-nuong-gmny/15-het.html.]
Tay hắn từng nhuốm m.á.u phụ thân của Tuyết Nhi, vì vậy bị nàng lột da sống từng chút một, đau đớn giày vò đến mức không chịu nổi mà c.h.ế.t đi.
Tuyết Nhi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cái xác đã không còn chút hơi thở, tựa như vẫn chưa hết giận, lại hung hăng bổ thêm hai nhát d.a.o nữa. Sau đó, nàng mới ra lệnh cho thị vệ kéo xác hắn đi.
Về phần Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt, trên người đã đầy rẫy vết thương, chỉ còn thoi thóp một hơi thở. Ta sai người đưa bọn họ chở ra ngoài, bắt quỳ trước phần mộ phu quân ta sám hối.
Sau đó, ta tự tay dùng m.á.u của bọn họ tế bái cho phu quân ta.
34
Cuối cùng, ta cũng báo thù được rồi.
Cuộc báo thù kéo dài suốt một năm này, ta rốt cuộc cũng có thể cho phu quân một lời giải thích.
Chu Thượng Chi lại ban một đạo thánh chỉ. Nhận ta làm nghĩa muội, phong ta làm công chúa. Sau đó, hạ lệnh tuyên cáo thiên hạ:
Hoài Nhất, phu quân của ta, là phò mã.
Dẫu chàng chỉ còn là một nắm đất vàng, từ nay về sau cũng sẽ không còn ai dám khinh thường chàng nữa.
Người quan trọng nhất đời ta. Cuối cùng cũng có thể nhắm mắt an nghỉ rồi. Chu Thượng Chi cho xây một phủ công chúa tại Trường An dành cho ta nhưng ta vẫn lựa chọn ra đi.
Trên sườn núi ấy, là tất cả ký ức giữa ta và phu quân. Ta vốn chẳng hề mong muốn đến thế giới này, cũng chẳng muốn có bất kỳ dây dưa nào với nó. Nhất là khi nơi đây đã không còn phu quân ta nữa thì cũng chẳng còn điều gì có thể níu giữ ta ở lại.
Trước khi rời thành, Lâm Thư, Tuyết Nhi và Hồng Nguyện đều đến tiễn ta.
Yên tâm mà ở lại thế giới xa lạ này.
Tuyết Nhi nói: "Phụ thân để lại cho ta một gia sản lớn, nay bệ hạ sắc phong ta làm huyện chúa, ngày sau trưởng lão trong tộc tất không dám làm khó ta. Ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, đưa thương hiệu của người phát triển lớn mạnh."
Hồng Nguyện cũng nắm lấy tay ta: "Những năm qua bị ép vào cung làm nô làm tì, nay nhờ ơn bệ hạ, cuối cùng ta cũng có thể về nhà rồi. Ta sẽ mang bài vị của muội muội về Giang Nam, đó là tâm nguyện của nàng khi còn sống."
Ta lần lượt nói lời từ biệt với các nàng. Sau đó, một mình bước lên con đường lên núi. Một năm trước, tất cả mọi người đều cho rằng phu quân ta chẳng đáng là gì, c.h.ế.t dưới kiếm của Tam hoàng tử là đáng tội.
Nhưng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho chàng!
Cũng may, cuối cùng ta đã làm được.
"Phu quân, ta đã báo thù cho chàng rồi."
35.
Ta tên Hứa Nhu.
Vô duyên vô cớ bước vào thế giới này, lấy tên Nhu Nương.
Yêu thiếu niên Hoài Nhất, thế nhưng tạo hoá trêu đùa lòng người, chàng vô tội mà chết.
Ta vì chàng mà báo thù.
Nhưng người đã khuất, chung quy không thể sống lại.
Nếu có kiếp sau, hy vọng ta vẫn có thể gặp lại Hoài Nhất. Gặp lại chàng thiếu niên rụt rè e thẹn nhưng yêu ta bằng cả tấm chân tình.