Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tự Nguyện Mắc Câu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-07 01:28:35
Lượt xem: 822

Du đại nhân buồn bực, không nói gì.

Trên đường ra khỏi cung, Du đại nhân cứ cúi đầu không nói lời nào.

"Sao vậy Du đại nhân?"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Du Hựu Thanh liếc xéo ta một cái, mím chặt môi không nói gì.

"Được rồi, vậy ta cũng thấy Trương sinh không đẹp trai bằng Lý sinh, ngài thấy sao?"

Môi Du đại nhân mím chặt hơn nữa.

"Nhưng mà, bản cung lại thấy có một người ở đây còn hơn xa hai vị kia. Người đó dung mạo tuấn tú, phong độ ngời ngời, khiến người ta phải lòng."

"Ai?!" Du Hựu Thanh nhịn không được ngẩng đầu nhìn ta.

Và bắt gặp ánh mắt mỉm cười của ta.

Mặt Du đại nhân lại đỏ bừng.

Hắn liếc nhìn các cung nữ, rồi đột nhiên kéo ta vào một góc khuất, cúi xuống, để trán mình chạm vào trán ta.

Lần đầu tiên hắn gọi ta là "Chiêu Chiêu".

Hắn nói: "Chiêu Chiêu, nàng đừng nhìn người khác. Bọn họ đều không bằng ta."

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi ta, nhỏ giọng nói, như đang hờn dỗi: "Nàng là của ta."

Những ngày tháng yên bình chưa được bao lâu, Diêu gia đã phái người đến gặp ta. 

Nhờ có quan hệ với mẫu hậu, ta còn phải khách sáo gọi một tiếng "dì".

Thế gia quả nhiên là cáo già, Diêu phu nhân làm ra vẻ đến thăm cháu gái, thậm chí còn không gặp mặt tiểu hoàng đế, chỉ uống một chén trà rồi cáo lui.

Để đề phòng bất trắc, ta và Du Hựu Thanh đã bàn bạc và quyết định phải kín đáo hơn nữa.

Hiện giờ trên triều đình, tiểu hoàng đế chỉ có Du gia cùng với phái bảo hoàng miễn cưỡng chống lại các thế gia.

Du Hựu Thanh không thể vào lúc này làm phò mã của ta, nhất là khi bị ép buộc.

Vì vậy, Du đại nhân không còn được ôm hôn mỗi tối nữa.

Du đại nhân rất buồn bực, bèn dẫn theo một đám người dưới trướng mình, phát huy truyền thống của các văn thần, trước tiên là châm chọc khiêu khích trên triều đình, sau đó lại dùng tấu chương để tố cáo, ám chỉ, tan triều còn lén lút viết bài, mỉa mai các quyền thần thế gia cấu kết với nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-nguyen-mac-cau/chuong-8.html.]

Điều quan trọng là văn chương của họ thật sự rất hay, từ phú, thơ, truyện, ca dao, cái gì cũng có, mà bút danh thì thay đổi xoành xoạch, muốn bắt cũng không được.

Trong một khoảng thời gian ngắn, văn học hiện thực nước ta phát triển mạnh mẽ, đời sống văn hóa tinh thần của người dân được nâng cao.

Thế gia đương nhiên không chịu thua kém, hai phe trên triều đình đấu đá nhau kịch liệt.

Ta và tiểu hoàng đế ngồi ở trên cao, thừa cơ hội mà đục nước béo cò, thỉnh thoảng còn thêm dầu vào lửa cho vui.

Nhưng ta không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.

Vài ngày sau, có một chàng trai trẻ tuấn tú đến phủ đệ của công chúa Đoan Dương, tự xưng là công chúa có ân cứu mạng với hắn, nay đến để báo đáp, nguyện vào phủ hầu hạ.

Chuyện tình ái luôn luôn được lan truyền rất nhanh. 

Đến khi câu chuyện này truyền vào cung, thì đã được thêm mắm dặm muối thành công chúa mang thai rồi.

Ta đang hóng hớt chuyện vui vẻ, thầm nghĩ, ôi chao, vị tỷ muội nào của ta thật may mắn.

Cho đến khi một cung nữ nói ra phong hào của công chúa, thì hạt dưa đang ăn dở trong tay ta rơi xuống đất.

Đoan Dương, chẳng phải chính là ta sao?

Thật tài tình, ta đã mang thai, mà ngay cả bản thân ta cũng không biết.

Ta vội vàng cho người chuẩn bị xe ngựa, đến phủ để xem thử vị thanh niên "lấy thân báo đáp" này là ai.

Trước khi đi, ta đã thề với Du đại nhân, người vừa mới đến chuẩn bị dạy học, giờ lại đang đen mặt, rằng đây chắc chắn là ăn vạ, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, rồi mới dỗ dành được hắn.

Đợi đến khi ta đến nơi, thiếu niên trẻ ngẩng đầu lên gọi một tiếng "Điện hạ", trong lòng ta liền lộp bộp một tiếng.

Xong rồi, Du Hựu Thanh sẽ ghen đến c.h.ế.t mất.

Ta và thiếu niên này quả thật có ân cứu mạng với nhau, nhưng không phải ta cứu hắn, mà là hắn cứu ta.

Nhiều năm trước, vào một ngày mùa đông, chính hắn đã cứu một tiểu công chúa thất sủng từ trong hồ băng lên, sau đó tiểu công chúa đáng thương ấy đã có một linh hồn mới.

Sau này khi ta được sủng ái, ta đã xin mẫu hậu ban thưởng cho hắn chút đồ tốt. 

Nhưng mẫu hậu chỉ lắc đầu, nói: "Chiêu Chiêu, hắn chỉ là một đứa con thứ, tình cờ may mắn được vào cung cứu con, đó là phúc khí của hắn rồi, cho thêm nữa hắn cũng không giữ được."

Ta hiểu ý của mẫu hậu, e rằng cuộc sống của hắn trong phủ không tốt, có cho thứ gì cũng không giữ được, nên đành lặng lẽ nhờ người nhắn với hắn, rằng sau này nếu gặp khó khăn gì cứ đến tìm ta.

Bây giờ, Diêu Dục đang quỳ gối trước mặt ta, cầu xin ta giữ hắn lại, trong mắt toàn là sự khó xử và khuất nhục.

Quả nhiên là Diêu đại nhân, chuyện cũ từ lâu như vậy cũng có thể lôi ra được.

Loading...