Tự do tự tại - 9
Cập nhật lúc: 2024-09-07 08:24:42
Lượt xem: 1,432
Bàn tay của muội muội đột nhiên lạnh lẽo. Ta nhẹ nhàng chạm vào má và mỉm cười với muội ấy.
Bốn thái giám bệnh hoạn đêm đó, ta sai người chặt hai cái đầu. Hai người còn lại vẫn còn ở đây. Không phải để cho họ sống, nhưng để giữ hai lưỡi của họ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta trấn an muội muội, lại nhìn về phía Ninh phi vùng vẫy như con thú mắc bẫy: “Ngươi đoán xem, nếu bọn họ đem chuyện của ngươi truyền đến trong cung, phụ thân ngươi sẽ bảo vệ ngươi, hay là đại nghĩa diệt thân?”
Ở trong cung, tuy rằng động chút quỷ kế cũng có thể làm chảy m.á.u ngàn dặm. Chẳng lẽ nàng ta đã quên ta mới là người thật sự trèo ra khỏi núi xác và biển m.á.u sao.
“ Một khi thanh danh của gia tộc bị hủy hoại, ngươi cảm thấy Ninh gia còn dựa vào cái gì mà đứng đầu thế gia?”
Ta từng chút từng chút giẫm nát ngọn lửa trong đáy mắt Ninh phi, mặc cho sắc mặt nàng ta dần dần ảm đạm tuyệt vọng.
Trên đời này, không có đồng minh vĩnh viễn, càng không có bằng hữu vĩnh viễn.
Thế gia xen kẽ, ở cùng một chỗ chẳng qua là vì có cùng lợi ích. Nhưng nếu kẻ luôn đứng đầu thủy triều sắp suy tàn thì sao?
Người đầu tiên nuốt chửng nó, chính là đồng minh thế gia ngày xưa!
Trăm thước đầu gậy, mới càng cần tiến lên một bước, đây chính là chân lý quyền thế trên đời này.
Ninh phi sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy nhìn ta chằm chằm, nàng ta ấp úng hồi lâu không nói nên lời.
Ta đẩy cây đàn ra, mặc cho nó rơi xuống đất, phát ra một tiếng chói tai: “Tâm nguyện cuối cùng của Ninh phi, chính là để cho ta đánh đàn trợ hứng. Ta đã làm thỏa mãn ngươi rồi. Bây giờ, đến lượt ngươi thực hiện tâm nguyện của ta.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Ninh phi run rẩy lui về phía sau, nhưng mà, trên mặt đất đều là châu báu nàng ta vừa mới đập vỡ, mảnh vụn cắt tan lòng bàn tay nàng ta, m.á.u chảy đầy đất.
Ta hờ hững rũ mắt, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra chủy thủ (dao găm). Lưỡi đao lạnh lẽo, tựa như tiếng đàn ta vừa mới tấu...
17
“Đừng tới đây! Nếu ngươi tới đây, ta sẽ không để ngươi yên! Ta còn có ca ca, nếu hắn biết ngươi đả thương ta một dù là một ngón tay, lập tức tiêu diệt cả nhà Tống gia các ngươi !”
Ninh quý phi lùi lại, đồng thời hoảng sợ, đem đồ trang trí trên bàn, bình hoa các thứ ném về phía ta. Mà Nghĩa Hoan bên cạnh ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại, từng bước đi theo ta.
Chủy thủ trong tay khẽ chuyển, trên bầu trời vẽ ra một vầng sáng như băng. Đây là chủy thủ năm đó ca ca ta thích nhất.
Sau đó, khi huynh ấy rời đi, chủy thủ trở thành của ta, không rời ta kể từ đó.
Hoan nhi đêm đều ôm sách ảnh ngủ, còn ta, khi gối đầu chủy thủ này, trong lòng ta không còn cô đơn nữa.
Ta nhìn mặt Ninh phi, lạnh lùng nghĩ.
Nhìn xem, ngày xưa nàng ta cao cao tại thượng, diễn xuất trác tuyệt, đến lúc này, ngoại trừ c.h.ử.i thề đe dọa, còn có thể làm được gì?
Chẳng lẽ thế gia tông tộc không dạy nàng ta một câu “Mình không muốn thi triển cho người khác”?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-do-tu-tai/9.html.]
Lúc trước khi động thủ với Hoan nhi, nàng ta chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có báo ứng?
“Cả đời ta, trên chiến trường, trên sa trường, giữa triều đình tranh giành phe phái, số người từng g.i.ế.t qua đếm không hết.
Ngươi thật sự không nên đến chọc ta, càng không nên động đến muội muội ta.
Năm đó... Thanh Dật mất sớm, ta chỉ còn lại một em gái.
Là huynh trưởng, ta có bị chặt thành từng mảnh cũng chẳng là gì.
Nhưng ngươi đã làm điều ác, ngươi phải chịu đựng. Ngươi nói có đúng hay không?”
Ninh phi nhìn ánh mắt ta, cả người run rẩy.
Ta biết, có một ngọn lửa trong tim ta. Từ năm mười ba tuổi, vẫn thiêu đốt đến giờ. Ca ca đến c.h.ế.t cũng không tìm thi thể. Tờ giấy đẫm m.á.u đó, ta vẫn còn giữ cho đến ngày nay.
Nửa đêm mơ màng, ta tự nhủ phải leo lên, cho dù là đạp núi đao, biển lửa cũng phải leo lên.
Ca ca không có ở đây, cả nhà bảy mươi sáu mạng người đều gắn liền với thân ta. Nếu trước mắt là nhà lao hay địa ngục, cũng đều phải vượt qua mọi chông gai để đi qua!
Ta nắm lấy đôi tay vung loạn xạ của Ninh Phi và rạch mặt nàng ta bằng một con dao. Con d.a.o xuyên qua xương, lần nào cũng thấy máu. Tiếng kêu thảm thiết điên cuồng thê lương trong nháy mắt vang vọng cung điện....
Ta nhìn lại, nở nụ cười. “Bệ hạ, thần chờ người đã lâu.”
18
Nhìn Ninh phi đau đớn ngất trên mặt đất, Vũ Thiên Thành cực kỳ tức giận chằm chằm nhìn ta, thanh âm lạnh thấu xương:
“Tống Thanh Vân, ngươi biết mình đang làm cái gì không?”
Ta đem muội muội bảo vệ ở phía sau, muội ấy lại không cho, nhất định phải đứng sóng vai cùng ta.
Ta mỉm cười, theo muội ấy. Lập tức, nhìn về phía Vũ Thiên Thành:
“Đương nhiên.”
“Ta là vì Bệ hạ mà cân nhắc. Lão triều thần và tân thần, không thể để cho Bệ hạ bị mắc kẹt ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Bệ hạ từng nói qua, ta là mưu sĩ, là chư hầu, là bằng hữu tốt nhất của người, không phải sao?”
Đây là giao ước chúng ta lập khi cùng rời kinh năm đó. Ta luôn nhớ. Hy vọng, hắn cũng không quên.
Vũ Thiên Thành há miệng, trong lồng n.g.ự.c hít một hơi, gắt gao đè lại, lên không được, xuống không xong.
Ta nhìn thoáng qua ánh đèn rực rỡ xa xa, dạ yến vẫn đang tiếp tục, cho dù chán ghét Lục Bộc Linh, quan hệ bang giao giữa hai nước vẫn là đại sự, Vũ Thiên Thành sẽ không tùy tiện buông tay.