Tự do tự tại - 1
Cập nhật lúc: 2024-09-07 08:22:31
Lượt xem: 1,713
Đời này ta cải nam trang, phò tá hắn làm hoàng đế, trấn giữ giang sơn.
-----
Trong ngự thư phòng, muội muội của ta, quý phi của hắn, xinh đẹp cười nói: “Thần thiếp mặc quan bào của tỷ tỷ, để Bệ hạ xé rách từng mảnh một, từ từ thưởng thức được không?”
Hắn cười khoái chí, chiếc áo gấm bung ra.
Ngoài cửa, ta đang quỳ gối, xung quanh là những ánh mắt giễu cợt.
Ta cúi đầu cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ, thần xin từ quan, lui về Nam quốc.”
Có một sự im lặng đột ngột trong phòng!
1
Quê ta ở phía nam sông Dương Tử, từ khi Đại Vũ kiến triều tới nay, trải qua ba đời thừa tướng, năm đời thượng thư, mười hai học giả, là triều anh thế gia danh xứng với thực, cả nhà thanh quý.
Tin đồn cứ cách thế hệ này sang thế hệ khác, trong nhà đều có một vị kỳ tài, khiến người ta kinh ngạc.
Năm tám tuổi, ca ca sinh đôi của ta được chọn vào cung làm bạn đồng môn với thái tử.
Ta cùng muội muội mỗi ngày đều chờ đợi điểm tâm từ ngự thiện phòng ở Đông Cung do ca ca mang về.
Nhưng mà, ngày sinh thần thứ mười ba của ta, ca ca toàn thân đầy m.á.u nắm lấy lòng bàn tay ta: “Dật nhi, Tam hoàng tử mưu phản, phụ thân bị hắn bêu đầu thị chúng, không về được nữa, muội mang theo mẫu thân cùng muội muội chạy trốn, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!”
Nói xong, ca ca đưa cho ta một tờ giấy, đẩy ta cùng mẫu thân và muội muội lên xe ngựa, còn huynh ấy đi hướng ngược lại chặn phiến quân cho chúng ta.
Trong tiếng khóc tê tâm liệt phế của mẫu thân và muội muội, ta run rẩy hai tay, mở tờ giấy ra: “Dật nhi, ca ca có lỗi với muội, từ nay về sau, muội chính là ta, muội là trưởng tử duy nhất của Tống gia chúng ta”
Đêm đó, chúng ta gia nhập đội ngũ của thái tử Vũ Thiên Thành, suốt đêm rời khỏi kinh thành.
-------------------------
Ngày hôm sau, trong quân truyền đến tin tức: Con gái đại học sĩ, Tống Thanh Dật, vì bảo vệ chính thống, mang theo ngọc tỷ rơi xuống vách đá, c.h.ế.t không toàn thây, ngọc tỷ mất tích.
Thái tử xua vẫy tay, trong lều trại tối tăm, ánh mắt u ám nhìn chăm chú vào ta: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Tống Thanh Vân. Ta sẽ dựng tu bia lập truyền (viết sách và tiểu sử) cho muội muội Tống Thanh Dật của ngươi, làm rạng danh Tống gia. Ngươi sẽ là mưu sĩ, là chư hầu và là bằng hữu tốt nhất của ta.”
“Thanh Vân, ngươi có nghĩ như vây không?”
Câu cuối cùng, hắn nói chậm rãi, như là chừa cho ta thời gian suy nghĩ...
2
Ta gắt gao nắm chặt tờ giấy kia, nghênh đón ánh mắt của hắn: “Vâng, thưa điện hạ.”
Vũ Thiên Thành nở nụ cười, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự hứng thú. Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn ý đứng trên một chiến tuyến, cũng là lần đầu tiên ta đem chủ quân của ca ca khắc vào đáy lòng.
Hắn dành cho ta cùng ca ca một con đường mà không người khác có thể tưởng tượng được.
Phụ thân ta bị bêu đầu, ca ca ta là độc đinh của Tống gia cũng đã c.h.ế.t. Chỉ khi ta là Tống Thanh Vân, Tống gia mới không tuyệt tử tuyệt tôn, mới không bị các thế gia khác ăn tươi nuốt sống.
Đương nhiên, tiền đề cho những việc này là ta phải phò tá hắn, cựu Thái tử điện hạ, lật đổ Ngụy vương, leo lên ngai vàng!
Từ hôm nay trở đi, ta sẽ đứng bên cạnh hắn, hiến kế cho hắn, vì hắn mà xung trận!
Năm Đại Vũ thứ 146, hắn tự tay c.h.ặ.t đ.ầ.u Tam hoàng tử, thời khắc lên đỉnh hoàng quyền, hắn cười nói với ta:
“Quả nhiên, ca ca ngươi không nói sai. Ngươi chính là thiên tài của Tống gia.”
Ta rũ mi mắt xuống, khom người hành lễ: “Tạ ân điển Bệ hạ.”
Ngàn vạn thần dân quỳ dưới chân hô to vạn tuế, chấn động đất trời.
Ta lại bị hắn giữ ở bên cạnh, kề vai sát cánh.
Một giây sau, hắn khẽ cười một tiếng, ôm lấy lọn tóc sau tai ta: “Sao còn gọi ta là Bệ hạ? Thanh Dật, gọi tên ta.”
Mí mắt ta run rẩy, tuy nhiên, hắn chậm rãi nắm lấy lòng bàn tay ta, cuối cùng siết chặt các ngón tay. Ta chỉ cảm thấy cả người nóng lên, theo bản năng há miệng: “Dục Phỉ.”.
Hắn cúi đầu cười, đầu ngón tay dùng sức: “Trên đời này, chỉ có ngươi mới có thể gọi ta như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tu-do-tu-tai/1.html.]
3
Vũ Thiên Thành đăng cơ, đại xá thiên hạ, mở cửa mậu biên (thương mại biên giới) và thay đổi thuế.
Sáu năm chớp mắt trôi qua, Đại Vũ quốc lực cường thịnh, vạn dân quy tâm.
Mọi người đều nói, Bệ hạ hậu đãi trung thần, đối với Tống gia phá lệ ân sủng, không chỉ vì Tống Thanh Dật đã qua đời tu bia lập truyền, còn phá cách đề bạt ta làm Nhị phẩm đại thần.
Thậm chí, trong một đám giai nhân, chọn con gái độc nhất của Tống gia tấn phong quý phi.
“Trưởng tỷ, tỷ khuyên nhủ tỷ phu, đừng ngày ngày cho muội uống thuốc, những thuốc kia đắng quá, muội sẽ sớm khỏe lại.”
Muội muội ta làm nũng lắc cánh tay của ta và cau mày. Muội muội từ nhỏ sức khỏe không tốt, năm đó theo Thái tử hành quân, thân thể càng thêm yếu ớt, gốc bệnh đổ xuống. Ngự y chẩn đoán, đời này sợ là không thể thụ thai.
Ngày biết được tin này, mẫu thân ta khóc ngất đi, muội muội lại mỉm cười kiên cường với ta:
“Vừa lúc, muội cũng không muốn lập gia thất. Tỷ tỷ cùng tỷ phu càng thân thiết hơn, những ngự sử kia đều muốn đồng hành cùng tỷ. Tỷ tiến cung, ta cũng không cần kiêng dè nữa. Dù sao tỷ cũng là người nhà thân mẫu ta.”
Mấy năm nay, ta vì Đại Vũ tận tâm tận lực. Vũ Thiên Thành và ta như hình với bóng, bên ngoài sớm đã sớm tin đồn. Có người nói Bệ hạ sủng ái triều thần, có người nói ta chủ động tranh sủng, nhiễu loạn triều cương.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve tóc muội muội, chậm rãi lắc đầu: “Muội không cần lo lắng, Hoan nhi, muội nên có cuộc sống của chính mình.”
Nhưng cuối cùng ngay cả mẫu thân cũng đứng về phía muội ấy: “Dật nhi, muội muội con không có nói sai. Mấy năm nay, đều dựa vào con, chúng ta mới sống lại. Con và Bệ hạ... Ngay cả khi chúng ta không thể ở bên nhau một cách rõ ràng, chúng ta cũng muốn con hạnh phúc hơn một chút. Huống chi, sức khỏe của muội muội con, gả cho người khác... Chưa chắc đã hạnh phúc.”
Một chủ mẫu không thể sinh con, địa vị có cao hơn nữa, thì có thể như thế nào?
Ở kinh thành quyền thế nói chuyện này, vẫn bị người ta mài giũa.
Vì thế, trong đại điển tuyển tú, Vũ Thiên Thành cười tuyên bố rằng quý phi là họ Tống, ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày hôm nay.
Trong ngự thư phòng, muội muội của ta, quý phi của hắn, xinh đẹp cười nói: “Thần thiếp mặc quan bào của tỷ tỷ, để Bệ hạ xé rách từng mảnh một, chậm rãi thưởng ngoạn được không?”
Hắn cười đùa.
Giọng nói giống hệt mỗi lần hắn nghiêng đầu trêu chọc ta, trầm và khàn.
Một giây sau, chiếc áo choàng gấm trong phòng có tiếng xé rách.
Ngoài cửa, ta quỳ gối, bên cạnh là những ánh mắt giễu cợt, mỉa mai.
Thật lâu sau, ta cúi đầu cười khẽ, chậm rãi mở miệng: “Bệ hạ, thần xin từ quan, cả dời nhà về Nam quốc.”
Trong phòng chợt yên tĩnh!
4
Cửa Ngự thư phòng mở rộng, khuôn mặt tuấn mỹ của Vũ Thiên Thành dưới ánh mặt trời che một tầng âm u, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người. Các quan viên bốn phía nhất thời biến đổi sắc mặt, quỳ gối trên mặt đất.
“Ngươi nói cái gì vậy? Trẫm vừa rồi không nghe rõ.”
Giọng nói trầm thấp tao nhã vang lên trên đỉnh đầu, như ngọc thạch va chạm.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh hướng tận mắt hắn: “Bệ hạ, thần xin từ quan, cả dời nhà về Nam quốc.”
Ta gằn từng chữ, không chút do dự.
Từ năm mười ba tuổi, sau khi tiếp nhận cái tên “Tống Thanh Vân”, đao thương kiếm tiêu ta đều nắm qua, t.h.i t.h.ể chất đóng khắp nơi ta đi qua, ta không sợ c.h.ế.t, đương nhiên sẽ không vì một câu trách cứ của bất kì kẻ nào mà thu hồi lời nói của mình.
Không thiếu lời nào, ta làm theo những gì hắn muốn, nói cho hắn nghe. Trước mặt bao người, hắn bỗng nhiên tiến lên, gắt gao nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Lòng bàn tay của hắn, có một vết chai nhỏ, đó là vết tích b.ắ.n cung, cũng là năm đó khi hắn cưỡi ngựa phi nước đại cùng ta.
Ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó hạnh hoa yên vũ (hoa mai bay trong mưa), hắn nắm đôi tay này, đứng bên hàng liễu cạnh bờ sông ôm ta vào lòng.
Ta đảo mắt nhìn qua vạt áo xộc xệch của hắn, mặt không chút thay đổi chậm rãi nói:
“Bệ hạ, người như vậy không thích hợp.”
Ta rút tay phải ra, theo bản năng dùng ống tay áo cọ cọ chỗ hắn vừa chạm tới.
Ta thấy nó bẩn.