TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:36:19
Lượt xem: 1,248
"Ta không đánh lại ngươi cho nên ngươi muốn nói gì cũng được đúng không?"
Ta không nhịn được nhíu mày khi nghe vậy, lúc này ta đã tỉnh táo hơn rồi.
Ta buông cằm nàng ra rồi vỗ đầu nàng: "Nếu tỷ biết rồi thì hãy sống yên ổn một chút, ta đây còn có chuyện khác phải làm, không có thời gian để ý tới ngươi."
“Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, ta ra tay rất tàn nhẫn, đừng tưởng rằng ngươi là tỷ tỷ của ta thì ta sẽ không đánh ngươi.”
Trước kia Tiết Tú là thủ lĩnh nhỏ trong đám cung nữ này, nàng liên hợp với mấy đồng hương của mình để thành lập một nhóm nhỏ chuyên bắt nạt người khác.
Hôm nay nàng bị ta đánh một trận, tình hình nơi đây nghiễm nhiên thay đổi.
Ta không có ý định ở đây lâu nên không muốn để ý đến nàng.
Nhưng nàng lại trơ mặt lại gần, không chỉ bưng trà rót nước cho ta mà còn làm việc giúp các di nương và muội muội của ta.
“Tô muội muội vừa ra tay thì ta đã biết ngươi không phải người bình thường rồi, sau này nếu có tương lai tốt đẹp thì ngươi tuyệt đối đừng quên tỷ tỷ đấy.”
Ta cười nhạt một tiếng chứ không để trong lòng.
“Không đánh không quen biết, sau này chúng ta là tỷ muội của nhau, giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn chút là được.”
9
Nửa tháng sau, không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù Hứa ma ma rất nghiêm khắc, nhưng ma ma cũng không phải người hay kiếm chuyện vô cớ nên không gây phiền phức gì cho chúng ta.
Hàng đêm ta đều đến ngâm chân bóp chân cho ma ma và chưa từng đề cập tới chuyện tiến cử điều nhiệm.
Điều này khiến Hứa ma ma rất tò mò.
"Nha đầu này, sao ngươi không hỏi xem tình hình của việc này như thế nào rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truyen-ve-to-ngu/chuong-11.html.]
"Hay là ngươi lừa gạt ma ma, sáu trăm lượng bạc kia không phải toàn bộ gia sản của ngươi, cho nên ngươi không thèm để ý tới?"
Ta cười khổ một tiếng: "Ma ma nói gì vậy ạ?”
"Sáu trăm lượng bạc kia đương nhiên là toàn bộ số tiền nô tỳ có, chỉ là nô tỳ không cần phải nghi ngờ người khác, ma ma đã đồng ý sẽ ra mặt nói giúp nô tỳ thì chắc chắn ma ma sẽ giúp nô tỳ."
"Cho dù ma ma nhận bạc của nô tỳ nhưng không nói chuyện giúp nô tỳ, thì nô tỳ cũng không có gì phải oán hận cả, ai bảo nô tỳ có số khổ cơ chứ?"
Nói xong, ta ai oán nhìn ma ma.
Hứa ma ma đã tiến cung mấy chục năm và không có con cái, phần lớn bạc mà ma ma kiếm được đều dùng để nuôi sống gia đình của ca ca và tẩu tử ở trong kinh thành.
Ma ma chưa từng có cuộc sống có người ở bên cạnh mình ấm áp như thế nào.
Hứa ma ma nhấc chân lên, ta lau khô nước cho nàng rồi đỡ nàng nằm xuống.
Khi ta đang muốn đứng dậy để đổ nước rửa chân đi thì chợt nghe Hứa ma ma nói: "Ngươi đừng vội rời đi."
"Ta đã nói với Ngô tổng quản chuyện của ngươi rồi, đoán chừng có thể thành công, chỉ là phải đợi thêm chút thời gian."
“Ngươi chỉ mới vào cung mà thôi, nên cần tìm một người đứng đắn để nói chuyện.”
Ta nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, bèn liên tục dập đầu.
“Đa tạ đại ân đại đức của ma ma, nô tỳ thay đệ đệ của nô tỳ cảm tạ ma ma!”
Còn hai năm nữa là đến ngày đệ đệ bị c.h.ế.t đuối, chỉ cần ta có thể ra ngoài cung được thì ta nhất định sẽ không để cho đệ ấy phải mất sớm nữa!
Sau đêm đó, ta càng làm việc chăm chỉ hơn.
Lúc ban đầu di nương và các muội muội không quen làm việc nặng, nhưng dần dần họ cũng quen.
Chỉ là Tô Tương luôn có vấn đề trong việc giặt quần áo, không phải giặt không sạch thì là không giặt hết được.
Bình thường đến tận nửa đêm mà nàng vẫn chưa giặt đồ xong.