TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:29:45
Lượt xem: 903
Toàn bộ nam tử trung niên trong nhà từ mười tuổi trở lên đều bị lưu đày đến biên quan để làm lao dịch, nữ quyến trong nhà bị đưa vào Tân Giả Khố rồi trở thành nô tỳ.
Kiếp trước, ta đã rất cố gắng leo lên làm thiếp thất vương gia để cứu Tô gia.
Vào lúc chỉ còn một bước nữa, sau khi sinh trưởng tử cho Thành vương, ta thầm nghĩ bản thân sẽ ở trước mặt Thành vương để cầu xin hắn cứu mẫu thân và các tỷ muội, miễn trừ tội của phụ thân và các ca ca.
Không ngờ ta lại may áo cưới cho người khác.
Không nói tới việc tỷ tỷ thừa dịp ta đang mang thai và sắp sinh để cướp tình yêu thương của vương gia, trở thành trắc phi, hại ta lìa đời vì khó sinh và băng huyết.
Nàng còn giả vờ bản thân là người không tranh không đoạt, đạm mạc như hoa cúc, mặc dù sau này Thành vương đăng cơ làm vua và nàng trở thành hiền phi cao quý, nhưng nàng cũng không chịu nói câu nào để giúp gia đình mình.
Ta bay lơ lửng trên không trung, nhìn thấu bộ mặt đạo đức giả giả vờ là người trong sạch và cao thượng nhưng thật ra lại vô cùng ích kỷ và dối trá của nàng, ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì với nàng được.
Không ngờ ta đột nhiên sống lại và trở về ngày Tô gia vừa bị xét nhà, các nữ quyến trong nhà bị phạt vào Tân Giả Khố làm nô tỳ.
2
“Nhị tiểu thư, các nàng... Các nàng đã cướp hết đồ đạc của chúng ta rồi! Nô tỳ... Nô tỳ không đánh lại họ…”
"Đúng là đồ đê tiện, ngày xưa Tô gia chúng ta đối xử với các nàng như thế nào, bây giờ bọn họ lại vội vàng bỏ đá xuống giếng."
Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, chẳng mấy chốc đã nghe được tiếng khóc của nha hoàn Thúy Trúc.
Khi ta giương mắt nhìn lên, trông thấy khắp nơi trong đại trạch Tô gia đã đổ nát.
Quan binh xét nhà vừa rời đi, nhà kho cũng được dọn sạch sẽ.
Vinh quang mấy chục năm của Tô gia trở nên sa sút như vậy đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truyen-ve-to-ngu/chuong-02.html.]
Người hầu đã bỏ đi, những thứ đáng giá trong nhà bị lấy hết, chỉ còn lại một số đồ vật không đáng giá thì bị tranh giành, cướp tới cướp lui.
Lúc trước ta đã bị đánh trúng đầu và bất tỉnh trong giây lát vì cố giật lấy cây trâm bạc với một ma ma.
Trưởng tỷ thấy ta giành đồ với người khác rồi bị đánh ngất, nàng chẳng những không đau lòng cho ta mà còn khịt mũi coi thường ta.
"Nhị muội muội đúng là chưa thấy việc đời, đánh nhau với người khác vì một cây trâm bạc rẻ tiền, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì Tô gia chúng ta còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa?"
Kiếp trước, ta đã cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghe nàng nói thế.
Ta thật sự cảm thấy mình đã làm Tô gia xấu hổ.
Nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy nữ nhân này đứng nói chuyện không đau thắt lưng, chỉ muốn cả v.ú lấp miệng em.
Ta bảo Thúy Trúc đỡ ta dậy rồi đi tới trước mặt trưởng tỷ, vươn tay kéo hoa tai thúy ngọc trên tai nàng xuống.
Sau đó lấy hết châu báu trên đầu nàng!
"Tốt quá, nếu tỷ tỷ đã là người cao thượng như vậy, hẳn là tỷ tỷ sẽ không để ý mấy món đồ này đâu."
"Muội muội lấy vài món đồ của tỷ tỷ, trước giờ tỷ tỷ không tranh không đoạt thứ gì, hẳn là tỷ tỷ sẽ không so đo với muội muội đâu nhỉ?"
Tô Tương bị ta giật đồ mạnh đến mức lỗ tai chảy máu, đầu bù tóc rối, nàng mở to đôi mắt vô tội và khó tin nhìn ta.
"Nhị muội muội, tại sao ngươi lại…”
Lúc này người bắt mọi người tiến cung còn chưa tới, nữ quyến Tô gia đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng cho nên không biết Tân Giả Khố là một nơi ăn thịt người.
“Tỷ tỷ, ta chưa từng làm gì xúc phạm tỷ…”