Truyền Thuyết Bên Hồ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-13 17:58:27
Lượt xem: 692
Truyền Thuyết Bên Hồ - Chương 3
Cô không được xem cảnh chôn sống Hoa kia, vì ông Tam đã nhanh chóng kéo cô về nhà. Nhưng cô không thể không ngừng suy nghĩ về cái hồ và những câu chuyện kì dị kia. Đây vốn phải là chuyện trong truyện, trong phim ma chứ sao lại xuất hiện trong đời cô được.
“Hòa Như, ăn cơm!”
Nghĩ qua nghĩ lại thì đến giờ cơm chiều, cô lại được ông Tam dâng cơm tận miệng. Cơm rau không tính là nhạt nhẽo, nhưng việc cô tò mò đó chính là vì sao gia súc gia cầm lại không ăn thịt được. Hỏi thì ông Tam bắt đầu giải thích về chuyện chôn sống kia, ông còn nói bởi vì bọn này bằng cách nào đó sẽ đi đến bên hồ kia uống nước, cho nên thịt bọn chúng không thể ăn được. Nhưng bọn họ cũng không thể g.i.ế.c bỏ, vậy nên chúng cứ sinh sôi nảy nở ra rất nhiều, rất nhiều.
“Vậy bọn chúng có đứa nào hóa thành quỷ chưa hả...cha?”
Khi cô đặt câu hỏi, ông Tam trả lời: “Vẫn chưa, nhưng lời dặn dò của tổ tiên không thể lơ là. Mạng là mạng người, sao có thể liều mạng được chứ.”
Cô nhớ đến con ch.ó đã l.i.ế.m mặt mình tỉnh lại bên đống rơm hôm nọ. Trông nó chẳng có chút nào giống với một con quỷ cả. Nghĩ như vậy, cô bèn nói: “Vậy con muốn nuôi thử một con chó, cha tìm cho con một chú chó nhỏ nhé?”
Ông Tam nghe xong thì hết cả hồn nói: “Sao con có thể nuôi được, con có biết mạng của con quý giá lắm hay không.”
Đột nhiên bị cuốn về quá khứ mấy trăm năm trước khiến cho cô thật sự bế tắc. Đã thế còn là vào cái ngôi làng này nữa chứ, đúng là khổ hết chỗ nói mà.
Đêm đến, cô đợi ông Tam đã ngủ say thì bắt đầu đi tìm đến khu nghĩa địa kia. Quả nhiên lòng người thật sự đáng sợ, vì mấy thứ mê tín kia mà lại có thể chôn sống một con người xuống đất để đầu lên cho quạ mổ.
Không có điện đóm, địa hình nơi này thật sự đáng sợ khi về đêm. Vốn là đứa sợ ma, gặp ngay cảnh này hú hồn luôn. Cô cầm trên tay ngọn đuốc nhỏ rồi đi, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm mong ông bà tổ tiên hãy phù hộ. Lỡ như chẳng may gặp phải ma thì chắc cô ngất luôn tại đây mất.
“Cô Hoa ơi, cô Hoa...”
Cô vừa mắt nhắm mắt mở đi vào vừa gọi. Phải thận trọng hết sức có thể, đây đều là người c.h.ế.t thôi đó, lỡ giẫm phải lên đầu ai đó thì không biết phải làm sao.
Mùi tanh tưởi cộng với mùi hôi thối của xác c.h.ế.t lâu ngày xộc thẳng vào trong mũi. Thi thoảng còn có một, hai con quạ đáp xuống ăn xác và kêu lên vài tiếng làm cô giật cả mình.
“Tôi...ở...đây.”
May mắn là Hoa nghe thấy nên trả lời, cô chẳng dám nhìn đâu mà nhanh chóng đi về phía đó. Biết trước nên cô đã chuẩn bị nước và một ít cơm trắng mang theo, sau khi gặp được Hoa đã nhanh chóng đưa cho cô ta ăn uống.
“Cái hố này....có bùa phép gì không thế?”
Hoa vừa ăn lấy ăn để vừa nói: “Không có đâu, cô đừng sợ.”
“Không có bùa phép vậy sao không ai cứu cô vậy chứ?”
Cô hết sức ngạc nhiên và phẫn nộ, thế nhưng Hoa ăn đến chảy nước mắt nói: “Cô Như không thấy cả mẹ tôi còn là người đầu tiên muốn chôn sống tôi sao. Bọn họ sợ tôi như sợ tà, sao có thể đến cứu tôi được. Á...”
Hoa nói còn chưa xong thì đã hét lên kêu đau, bởi cô ta vừa bị một con quạ sà xuống mổ cho....
“Ối, cô chảy m.á.u rồi.”
Cô bụm miệng vì mình lỡ nói to. Vì quá kinh hãi không thể kềm chế được, ai đời lại phải nhìn thấy cảnh tượng tưởng chỉ có trên ti vi này bao giờ đâu.
Con quạ từ trên cao bay xuống rồi mổ cho Hoa mất một con mắt. Ấy thế mà sau khi kêu đau thì Hoa vẫn cầm nắm cơm trắng ăn một cách ngon lành như hổ đói. Máu từ hốc mắt trống hoác chảy xuống miệng cô ta hòa với cơm trắng, nhuộm cho cơm bây giờ đã biến thành màu đỏ.
Cách xa gần nửa mét nhưng cô vẫn thấy tanh, vậy mà Hoa lại có thể ăn được. Nhưng ngay sau đó, Hoa đột nhiên nôn ra, cô cảm thấy không phải vì tanh mà là vì nghẹn. Máu, nước miếng mà nước mắt cứ hòa làm một, cảnh tượng hết sức là kinh hãi. Cô sợ lắm nhưng lại không dám bày ra cảm xúc gì vì sợ Hoa sẽ tệ hơn, cô nói: “Cô ổn không, tôi có thể giúp gì cho cô...”
Thấy trạng thái của Hoa tệ hơn, cô cuống quýt nói: “Tôi đào đất lên nhé, sau đó cô trốn đi thật xa để sống tiếp. Bây giờ đang là ban đêm, sẽ không có ai để ý đâu.”
“Đất này không dễ đào đâu.”
Trời đất ơi, cô kêu thầm trong lòng. Sao ban đầu không nói vậy đi?
“Sao ban nãy cô nói là không có bùa phép gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truyen-thuyet-ben-ho/chuong-3.html.]
Cô bực bội nói, nhưng Hoa lại có thể tỉnh bơ trả lời: “Thì đúng là đâu có bùa phép gì đâu cô Như. Nhưng quan trọng là đất này có vấn đề, dưới đất này nối liền với mạch nước của cái hồ kia.”
Cô nghe xong mà chấn động bờ hồ, hoang mang Hồ Quỳnh Hương mấy phút cô mới nói: “Vậy thì đâu phải là c.h.ế.t khô?”
“Cô Như không minh quá. Đúng là nói c.h.ế.t khô chỉ là mị dân mà thôi. Khi bị chôn xuống đây rồi mới biết được sự thật là như thế nào. Nửa thân dưới của tôi toàn là nước, một khi nước thấm vào thân thì sẽ trở nên rất lạ. Cơ thể tôi sẽ có một thứ mùi hết sức kì quặc, mùi đó sẽ dẫn dụ quạ đến mổ thịt dù cho là người vẫn còn đang sống.”
Vậy hóa ra truyền thuyết bên hồ kia không phải mê tín mà hoàn toàn có thật. Nghe đến đây thì cô bèn nuốt khan nước bọt, quay đầu xung quanh nhìn những mảnh xương sọ còn sót lại trên đất rồi hỏi: “Vậy lẽ nào...những người kia đều bị quạ ăn thịt trước khi c.h.ế.t sao?”
Hỏi Hoa cũng như không, cô ta cũng là lần đầu tiên bị chôn sống cơ mà. Khi xuống đây rồi thì mới biết hóa ra đúng là không phải c.h.ế.t khô, cái thứ ẩm ướt trong lòng đất mới là cái thứ khiến người bị chôn chết.
“Ai đó, ai đốt đuốc ở đó?”
Có tiếng người từ phía xa. Quái lạ, ước tính bây giờ cũng phải nửa đêm rồi, sao lại có người chứ. Hoa nói: “Cô Như mau trốn đi.”
Cô chỉ kịp nghe được như thế thì vội vã bỏ chạy thật nhanh. Nhưng nơi này đâu đâu cũng là chỗ chôn người, lúc vào còn né được, bây giờ cuống cuồng chạy thật sự vấp không ít đâu. Cô cũng chỉ đành xin lỗi rồi nhanh chóng đi nấp.
Ở phía xa, cô nhìn thấy người đi tới có chút quen. Hóa ra chính là ông Tam, ông ta đang ra chỗ Hoa, trên tay còn cầm theo đồ. Cô loáng thoáng nhìn thấy dường như là ông mang đồ ăn ra cho Hoa thì phải. Cô vẫn chưa thể tin tưởng người đàn ông này nên từ từ đi lại rình xem thì nghe ông nói: “Nhanh như vậy sao, mới đây mà bọn quạ đã ngửi thấy mùi thịt rồi.”
“Cháu cũng không ngờ lại nhanh như vậy.”
Hoa không ăn gì nữa, trông mặt cô ta rất tệ. Ông Tam dò hỏi: “Ban nãy là ai đến?”
“Cô Như, cô Như đã đến đây. Chú Tam có thấy cô Như rất lạ không?”
“Từ lúc nó rơi xuống hồ thì cảm giác như là một người khác vậy. Ta sợ ma quỷ trong hồ đã làm gì con bé.”
Ông Tam chừng như lo lắng hơn là sợ hãi, nhưng Hoa lại nói: “Không giống! Cô Như tuy có hơi khác nhưng vẫn rất lương thiện. Chính cô ấy đã giúp cháu đi lấy nước trong hồ.”
Ông Tam gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Cháu có trụ được không, nếu không được thì chú sẽ nghĩ cách cứu cháu ngay bây giờ.”
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
Cô không nén được cơn tò mò nữa mà ló đầu ra. Ông Tam bình thản nhìn cô rồi hỏi: “Con là ai?”
“Hòa Như, con chỉ biết con tên là Hòa Như thôi. Con không nhớ gì cả, cha có thể thử xem con có phải ma quỷ trong hồ hay không mà.”
Đương nhiên cô không sợ mấy trò trừ quỷ đâu. Dù sao nếu được đưa quay về thời hiện đại càng tốt mà. Nhưng ông Tam lại lắc đầu nói: “Chỉ cần cắt m.á.u của con, như vậy sẽ rõ.”
Cô không nói nhiều lời, trực tiếp lấy một nhánh cây khô rạch cổ tay mình. Ông Tam đưa tay hứng m.á.u nhỏ giọt rồi ngửi thử, ông cau mày một lúc rồi nói: “Quả nhiên vẫn là con.”
Nói xong ông lại lấy thêm mấy giọt đưa cho Hoa nếm vào rồi mới xé áo quấn vết thương cho cô. Cái chuyện tà dị này đến lượt cô hoang mang chứ không phải là họ.
“Cố đợi ở đây, có m.á.u của Hòa Như cháu sẽ ổn. Đợi đến tối mai chú sẽ tới cứu cháu.”
Dù có ngơ cũng nhận ra m.á.u của cô có thể đuổi bọn quạ. Vậy là vô duyên vô cớ cô bị dây vào những chuyện quỷ quái này rồi. Cô cả đêm không ngủ, luôn suy nghĩ về những chuyện này. Lẽ nào thật sự có đến hai người giống nhau xuất hiện ở hai thời khác nhau ư. Hay nói cách khác thì nơi này đang là kiếp trước của cô, vì vậy tên và tướng mạo mới giống nhau như đúc?
Vậy cô ở thời này đi đâu rồi, lẽ nào đã rơi xuống hồ c.h.ế.t rồi ư.
Vì không thể hỏi ai được cho nên cô quyết định sẽ tiếp tục ra cái hồ Tuyền Tranh kia tìm hiểu. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nghĩ sẽ đi tìm ông già điên kia trước, có vẻ như ông ta biết nhiều chuyện dưới hồ lắm.
Ngày hôm sau nhân lúc ông Tam đi ra ngoài, cô cũng lén đi tìm ông già điên kia. Chỉ cần tốn ít tiền, không khó để hỏi được nhà ông ta. Dù sao ngôi làng này cũng không lớn, mọi người đều biết nhau hết cả.
Nhà ông Tam xập xệ như sắp đổ, nghe nói chị có một mình ông ta sống đến bây giờ. Trùng hợp là ngôi nhà của ông ta nằm rất gần với hồ Tuyền Tranh. Trước khi đi thì cô đã được người chỉ đường phổ cập cho ít thông tin kì quái về ông già điên, nhưng cô cảm thấy không có tính chính xác nên bỏ qua. Chắc có lẽ họ muốn hù dọa cô thôi.
Ông già điên đang ở nhà, ông ta đang ngồi trong nhà và quay lưng ra cửa. Cô rón rén đi vào xem ông ta có hành động gì lạ không. Quả nhiên có sự bất ngờ không tưởng, ông ta đang chăm chú xem một bức vẽ, trên bức tranh đó được vẽ hình ảnh một người cá đang bơi trong hồ.
Sẽ không có gì đáng nói nếu như cô không nhìn thấy cái hồ được vẽ kia trông rất quen. Vâng, nó chính là cái hồ Tuyền Tranh...