Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyền Thuyết Bạch Long - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-11-03 15:22:07
Lượt xem: 645

Sau này nghĩ lại, ta thật sự đã đánh giá cao ông nội rồi.

Ông ấy ở Tam Thánh Sơn cùng tiểu hòa thượng Nhất Minh đánh cờ, sớm đã quên mất ta rồi. Ta đợi mãi đến cuối cùng cũng không thấy ông ấy đến Trường An tìm ta. Nhưng ta đã có một quãng thời gian rất vui vẻ ở Trường An.

Ta và Tạ Thời Vi trò chuyện, nàng ấy quả là một tiểu thư khuê các đúng nghĩa, nói năng nhỏ nhẹ, tính tình hiền lành. Ta hỏi nàng ấy người trong lòng khi nào trở về.

Nàng ấy ngẩn người, có chút buồn bã lắc đầu: "Ta cũng không biết, có lẽ rất nhanh, cũng có lẽ chàng ấy sẽ chẳng bao giờ trở về."

Ta cũng thấy chạnh lòng theo, bèn an ủi nàng ấy: "Không sao, tỷ có thể đi tìm chàng ấy, giống như ta và Trình Gia vậy. Ta yêu chàng, cho nên dù xa ngàn dặm cũng phải đến Trường An tìm chàng."

"Ta cũng có thể sao?"

"Đương nhiên rồi! Tỷ cần dũng khí, dũng khí sẽ khiến tỷ chẳng còn sợ hãi điều gì."

"A Ly, cám ơn muội."

Ta rất vui vì đã có thể khuyên giải Tạ Thời Vi. Đêm đến, ta và Trình Gia ở trong phòng, tình chàng ý thiếp, chúng ta ôm nhau như hình với bóng.

Cũng giống như hai kẻ ngốc chỉ biết cười. Trình Gia nói: "A Ly, ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy."

Ta vùi đầu vào cổ hắn, cắn mạnh: "Đau không? Có giống đang mơ không?"

Hắn nhịn không được cười, nói với ta: "Nếu là mơ, vậy chúng ta hãy mãi mãi chìm trong giấc mộng này."

Ở Trường An, ta được ăn bánh bột sen hoa quế chính gốc, cũng được nếm thử những que kẹo hồ lô chua ngọt. Ta nghĩ cuối cùng mình đã phải lòng Trung Nguyên, và càng thêm yêu Trường An.

Nhưng Trình Gia nói, mọi việc vẫn cần phải cẩn thận, nếu có cơ hội, chúng ta vẫn nên trở về Tây Vực. Hắn nói so với Trường An, hắn càng yêu Tây Vực hơn, yêu thành Vu Ni, và yêu chiếc lều của chúng ta dưới chân núi Thiên Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truyen-thuyet-bach-long/chuong-23.html.]

Ta nói: "Ai ai cũng khen Trường An tốt đẹp, ai ai cũng yêu sự phồn hoa náo nhiệt, sao chàng lại thích chốn Tây Vực hoang vu ấy? Ta không tin."

Trình Gia ôm ta vào lòng, ánh mắt chan chứa ý cười: "Ai ai cũng yêu thích phồn hoa đô hội, nhưng nếu chốn phồn hoa ấy không có nàng, ta sẽ chẳng thích, vĩnh viễn cũng chẳng thích."

Vết thương trên mặt Trình Gia đã gần như khỏi hẳn. Trưởng công chúa Khánh Dương xót con trai, tìm kiếm những loại thuốc mỡ tốt nhất, sai người mang đến.

Về sau ta còn được gặp bà ấy, một vị phu nhân cao quý, ung dung, không còn vẻ tức giận như trước. Bà ấy nắm lấy tay ta, rưng rưng nước mắt: "Gia Ngạn nói con đã cứu mạng nó, nó đã thật lòng yêu thương con, ta cũng chấp nhận. Chỉ xin con hãy đối xử tốt với nó, sau này đừng đánh nó nữa. Ở Trường An chúng ta không có cái lệ dùng roi ngựa quất người đâu."

Ta vội vàng giơ tay thề: "Sau này con tuyệt đối sẽ không đánh chàng ấy nữa, con biết sai rồi, đã sửa rồi."

Công chúa Khánh Dương thấy ta tính cách thẳng thắn, về sau cũng quý mến ta, thường xuyên sai người mang đồ đến tặng ta.

Hai tháng sau, đúng vào sinh nhật của Trấn vương Chu Nguyên Hành, hắn cố ý đưa thiếp mời, yêu cầu Trình Gia nhất định phải dẫn theo chính thê và thiếp thất cùng đến dự, lại còn chỉ đích danh ta.

Ta cảm thấy hắn không có ý tốt, Trình Gia cũng nghĩ vậy. Nhưng hắn nói đến lúc đó Hoàng thượng cũng sẽ đến ngự uyển, người có ấn tượng rất sâu về ta, nếu ta cố ý trốn tránh không xuất hiện, ngược lại sẽ có vẻ lén lút.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Trình Gia nói, càng thản nhiên tự tại xuất hiện trước mặt mọi người, ngược lại càng không gặp nguy hiểm.

Hắn sẽ không rời ta nửa bước. Ta vỗ vỗ vai hắn, đắc ý nói: "Yên tâm đi, không ai có thể tính kế ta đâu."

Có lẽ là những ngày này ở Trường An sống quá an nhàn, khiến ta có chút chủ quan khinh địch rồi. Ta đã đề phòng rất nhiều người, nhưng nằm mơ cũng không ngờ ta, kẻ ra tay hãm hại ta, lại chính là Tạ Thời Vi.

Ở trong phủ, ta thường xuyên quanh quẩn bên nàng ấy, cùng nàng ấy trò chuyện, gọi nàng ấy là tỷ tỷ. Cho đến hôm ở ngự uyển, Trình Gia không có ở đó, ta uống chén trà nàng ấy rót cho, rồi bắt đầu thấy đầu váng mắt hoa.

Ta vốn có thể dùng linh lực để hóa giải độc dược trong chén trà đó. Nhưng ta kiêng dè Tiết Lương Nho đang ở Trường An, không dám để lộ thân phận ngay trước mắt hắn.

Thế là Tạ Thời Vi đạt được mục đích, nàng ấy sai người dùng bao tải trùm ta lại, định đẩy ta xuống vực núi phía sau.

Ta hỏi nàng ấy tại sao lại làm vậy. Nàng ta cười, giọng đầy oán hận: "Ta chưa từng yêu ai khác, hôn ước của ta và Gia Ngạn đã được định từ sớm, từ rất lâu trước đây ta đã mong được gả cho chàng. Chàng ấy mất tích ở Tây Vực một năm, ta đợi chàng ấy một năm, kết quả sau khi trở về, chàng ấy lại bảo Trưởng công chúa đi tìm cha ta, muốn từ hôn. Thánh thượng ban hôn, chàng ấy nói không cần là không cần, chàng ấy thà kháng chỉ, cũng không muốn cưới ta."

Loading...