Truyền Thuyết Bạch Long - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-03 15:07:11
Lượt xem: 694
Ta cứ tưởng sẽ không gặp lại Trình Gia nữa.
Không ngờ hôm đó, hắn ta lại cõng biểu đệ, mình đầy máu, ngất xỉu trước lều nhà ta. Ta giật mình, kéo hai người họ vào.
Ông nội ta không cho, tức giận cãi nhau với ta: "Đừng xen vào chuyện của con người, A Ly, chúng ta đã thề rồi, không được đào mộ vì bất cứ ai, sống c.h.ế.t đều do số trời."
Ta biết Ông nội đã bị rắn cắn một lần nên sợ dây thừng mười năm, nên vội nói: "Ông yên tâm, cháu sẽ không đào mộ đâu. Nhưng người ta ngất trước cửa nhà mình, không thể thấy c.h.ế.t không cứu."
Ông nội hừ một tiếng: "Sáng mai đuổi bọn họ đi."
Trong lều có một căn phòng ngăn cách bằng rèm, ta bưng nước đến, lau người cho Trình Gia và biểu đệ hắn ta, rồi bôi thuốc lên vết thương.
Trình Gia chỉ bị thương nhẹ ở vai, những vết thương khác không nghiêm trọng lắm. Biểu đệ hắn ta thì nặng hơn, vết thương bị hoại tử, người hôn mê bất tỉnh, sắc mặt sa sầm.
Chắc chắn là không cứu được.
Ta thở dài, thấy kỳ lạ, vì trên người biểu đệ hắn ta không chỉ có vết thương do đao, mà còn có dấu hiệu trúng độc.
Người Ô Tôn khi cướp của g.i.ế.c người đều ra tay trực tiếp, bọn họ coi thường người Trung Nguyên, không có thói quen hạ độc, cũng không có quy tắc đuổi cùng g.i.ế.c tận sau khi đã cướp được đồ.
Đêm đó, ta ra khỏi lều, nhảy lên nóc lều, rồi lắc chuỗi vòng bằng đá đỏ trên tay. Chuỗi hạt kêu leng keng, âm thanh trong trẻo, những ngọn núi xa xa, mây mù kéo đến, bao phủ xung quanh hồ, rồi dần dần tan đi.
Đây là thuật che mắt, không ai có thể tìm thấy nhà ta.
Ta sắc thuốc, rồi ép Trình Gia uống. Còn biểu đệ hắn ta, dù sao cũng không cứu được nữa, nên ta không làm gì thêm.
Quần áo của Trình Gia dính đầy máu, ta đến tìm Ông nội để xin một bộ đồ sạch.
Ông nội hừ một tiếng, không để ý đến ta, ta bèn tự lấy một bộ đồ của ông.
Đêm đó, Trình Gia ngủ không ngon giấc, chắc là gặp ác mộng, mồ hôi lạnh túa ra, cứ liên tục gọi tên một người. "Chu Nguyên Hành, Chu Nguyên Hành, ta g.i.ế.c ngươi..." hắn ta nghiến răng nghiến lợi.
Ta nghĩ hắn chắc chắn rất hận người đó.
Ngày hôm sau, Trình Gia tỉnh dậy. Hắn ta nhìn thoáng qua bộ Hồ phục sạch sẽ trên người, lúc nhìn về phía ta, gương mặt trắng nõn thoáng chút ngượng ngùng.
"Vân Ly cô nương, ơn cứu mạng này Trình Gia không biết lấy gì báo đáp, suốt đời khó quên."
"Trình công tử không cần khách khí, hiện tại ngài đã đói bụng chưa? Có muốn uống chút sữa ngựa trước..."
Lời ta còn chưa dứt, bức màn che đã bị vén lên, Ông nội một tay xách ấm, một tay cầm bát, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truyen-thuyet-bach-long/chuong-2.html.]
"Lại đây, uống đi, uống xong thì nhanh chóng rời đi."
Ông ấy rót một bát rượu sữa ngựa nóng hổi lên bàn, ánh mắt rơi trên mặt Trình Gia, cũng không biết vì sao, thái độ đột nhiên thay đổi, cười tủm tỉm nói: "Cũng không vội, cứ từ từ mà uống, dù sao thì tiểu huynh đệ của ngươi cũng không uống được nữa rồi, ngươi cứ thay hắn mà uống thêm vài bát."
Trình Gia nhìn thoáng qua người biểu đệ đang nằm trên chiếc giường bên cạnh, có lẽ đã sớm chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt không chút gợn sóng, chỉ là sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Vân Ly cô nương, hắn... c.h.ế.t rồi sao?"
"Còn chưa, nhưng cũng sắp rồi." Ta thành thật đáp.
Trong mắt Trình Gia hiện lên vẻ đau đớn, hắn ta đi đến bên giường, nắm lấy tay người biểu đệ, nửa quỳ trước mặt hắn, thân thể run rẩy: "Nguyên Tông, là ta vô dụng, không bảo vệ được ngươi.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lúc này, Ông nội bỗng nhiên thò đầu ra, liếc mắt nhìn Nguyên Tông đang nằm bất động, rồi cười tủm tỉm nói bên tai ta: "Không tệ, người này dung mạo cũng không tệ."
Ta nghi hoặc nhìn ông, ông liền kéo ta ra ngoài tấm rèm che, vẻ mặt thần bí nói: “Hôm qua trời tối quá ta không nhìn rõ, hai người này dung mạo đều không tệ, cháu gái ngoan, con thích người nào?"
"Gì, gì ạ?"
“Đừng giả bộ nữa, hết đưa thuốc bổ rồi lại đưa quần áo, trước đây sao không thấy con nhiệt tình như vậy? Người Trung Nguyên tuy không giữ chữ tín, nhưng quả thực là da dẻ trắng trẻo, so ra thì đám nhóc Tây Vực này, cứ như gấu đen thành tinh vậy, cũng khó trách con chê."
"Ông nội, người đang nói gì vậy?"
"Ông nội đang tính toán cho con, giờ con đã ba trăm tuổi rồi, coi như là trưởng thành, có thể chọn lựa người mình thích, mượn họ để sinh rồng con."
"..."
"Cháu gái ngoan, con không thể để cho dòng dõi Bạch Long chúng ta tuyệt hậu được, hai người kia nếu con đều thích, Ông nội sẽ giữ cả hai lại cho con, đến lúc đó sinh thật nhiều rồng con, Ông nội sẽ dẫn chúng nó lên Thiên Sơn tu hành..."
“Biểu đệ của Trình Gia sắp c.h.ế.t rồi, chẳng phải người nói không thể đào mộ nữa sao?"
"Đứa nhỏ ngốc, sinh rồng con là chuyện lớn lao, các vị tổ tiên sẽ hiểu cho."
"..."
"Cả hai đều thích, đúng không?"
"Không, một người là được."
"Người nào?"
"Trình Gia công tử."