Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện ma nhà hàng kinh dị - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-01-03 14:07:22
Lượt xem: 92

Ngoài cửa căn bản không có đường, chính xác mà nói, ngoài cửa không có gì cả.

Quy tắc thứ chín rõ ràng đã nói rằng, chỉ cần quay lại đường cũ là có thể rời đi.

Nhưng con đường lớn tôi đã đi qua, khu phố sầm uất hai bên đường, tất cả đều biến mất.

Ngoài cửa không có gì, chỉ còn lại một mảng đen kịt.

Loại bóng tối này còn đáng sợ hơn cả vực sâu vạn trượng.

Rơi xuống vực sâu, vẫn còn khoảnh khắc cơ thể cuối cùng chạm đất, dù tan xương nát thịt, ít ra cũng là một kết cục rõ ràng.

Nhưng bóng tối trước mắt tôi lúc này, giống như một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.

Thu Vũ Miên Miên

Cứ như chỉ cần đưa một ngón tay vào, lập tức sẽ hóa thành hư vô.

Sao lại thế này?

Tôi cứ nghĩ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để rời đi, kết quả lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.

Cú sốc tâm lý khủng khiếp này khiến tôi nhất thời không thể chấp nhận nổi.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng gọi đầy ác ý của Giang Dự: “An An, em đi đâu rồi? Mau quay lại, lát nữa chúng ta còn phải ăn khuya mà.”

Lại còn ép tôi ăn khuya sao?!

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hai từ “ăn khuya” đáng ghét đến vậy.

“An An, còn nhiều món ngon em chưa thử, sao em có thể rời đi được?”

Không nhận được câu trả lời của tôi, Giang Dự kiên trì nói tiếp: “Em không đi được đâu, quay lại đi.”

“Ở lại đây, ở lạibên cạnh anh.”

“Em đã hứa với anh, sẽ không bao giờ bỏ anh một mình.”

Nói đến cuối, dường như anh ta mất hết kiên nhẫn.

Tất nhiên tôi sẽ không quay lại.

Vì quay lại đồng nghĩa với việc tôi phải thay “anh ta” biến thành quái vật.

Đó là điều còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Không gọi được tôi, Giang Dự bèn cầu cứu nữ phục vụ.

Tôi nghe thấy anh ta nói: “Chỉ cần cô giúp tôi tìm lại An An, cô muốn gì tôi cũng cho.”

Giọng nói của nữ phục vụ vang lên với nụ cười kỳ dị:

“Da của anh cũng khá tốt đấy, không như lớp da trên mặt tôi bây giờ, lỗ chân lông to quá, cứ bị dính phấn. Còn cái mũi của anh, tôi cũng để ý lâu rồi. Cái trên mặt tôi bây giờ là do người phụ nữ lúc trước nhét một cái mũi giả vào, giờ thì nó sụp hết rồi.”

Nghe xong tôi rùng mình ớn lạnh.

Thảo nào khuôn mặt của nữ phục vụ trông kỳ quái đến vậy, thì ra ngũ quan và da mặt của “cô ta” đều là ghép lại!

“Vậy nhờ cô nhé.” Giang Dự không chút do dự đồng ý, chỉ để bắt được tôi và tự giải thoát cho mình.

“Cộp cộp cộp—”

Đó là tiếng giày cao gót của nữ phục vụ gõ xuống sàn, “nó” đang đi về phía tôi!

Tôi không có đường trốn, chỉ có thể vội vàng co người chui xuống một chiếc bàn trà lớn dùng để pha trà mà trốn.

“Cộp cộp cộp—”

Tiếng bước chân của nữ phục vụ ngày càng gần.

Tôi nín thở, không dám nhúc nhích, chỉ cầu nguyện trong lòng rằng cô ta sẽ không chú ý đến chỗ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truyen-ma-nha-hang-kinh-di/chuong-6.html.]

Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại.

Nhưng tôi biết, cô ta chưa rời đi.

Cô ta chắc chắn vẫn đứng ở đâu đó, có lẽ lúc này, cô ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trà nơi tôi trốn.

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh, tôi ấn tay lên ngực, cố gắng bịt chặt tiếng tim đập, sợ cô ta nghe thấy.

Đột nhiên, âm thanh gót giày gõ xuống sàn lại vang lên.

Lần này, ngay sát bên cạnh.

Tôi mở to mắt.

Trước mắt là đôi giày cao gót đỏ rực như m.á.u và cổ chân sưng phồng, trắng bệch.

Trán tôi áp sát xuống mặt sàn lạnh lẽo, trơ mắt nhìn “cô ta” đi qua đi lại quanh chiếc bàn trà trong đôi giày cao gót đỏ rực.

Ngay lúc tôi không dám chớp mắt, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào cổ chân của cô ta—

Đột nhiên, gương mặt đáng sợ của “cô ta” xuất hiện giữa hai bàn chân, đôi mắt chỉ có lòng đen nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng kéo dài hai bên, nở một nụ cười độc ác với tôi.

“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.” Nữ phục vụ cười nói, khẽ lắc đầu.

Lúc này tôi mới nhận ra, đầu của “cô ta” được nối với cơ thể bằng một cái cổ dài ngoằng, đang uốn lượn với tư thế phi vật lý kỳ dị để treo lơ lửng ở đó.

“Khách không nghe lời sẽ bị trừng phạt đó nha.”

Cổ của “cô ta” mỏng như một sợi dây, vậy mà còn có thể uốn cong, linh hoạt điều khiển cái đầu, khiến khuôn mặt kỳ dị của “cô ta” dí sát vào tôi.

Một mùi tanh nồng xộc lên mũi.

Tôi không thốt nổi tiếng kêu, ý thức mơ hồ, rồi mắt tối sầm, ngất lịm đi.

Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình lại quay về chỗ ngồi ban đầu, trên bàn đặt một quyển thực đơn được viết bằng vết m.á.u đỏ thẫm.

Tôi thấy lòng trĩu nặng.

Đây là một vòng lặp c.h.ế.t chóc.

Sau lần trốn thoát thất bại vừa rồi, có phải ý thức điều khiển cơ thể của tôi đã bị suy yếu rồi không?

Nếu lần này lại thất bại, tôi có trở thành một phần của bọn chúng không?

Quy tắc thứ tư nói: “Đừng cố gắng rời đi giữa chừng.”

Nhưng trước đó rõ ràng tôi đã hoàn thành xong quy trình gọi món, ăn uống và thanh toán, thế nào mới được xem là kết thúc đây?!

“Thưa cô, cô có năm phút để gọi món.”

Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi run lên, quay đầu nhìn, lại thấy khuôn mặt quái dị của nữ phục vụ.

Giang Dự cũng cười với tôi: “An An, anh đói quá rồi, chúng ta ăn một chút thịt đi.”

Tôi lại rơi vào trạng thái mơ hồ.

Sau đó, như bị ma xui quỷ khiến, tôi cầm thực đơn lên, nhìn những tên món ăn kinh hoàng trên đó, lại thấy bụng mình cồn cào vì đói.

Tôi nuốt nước bọt.

Thật sự rất đói.

“Tôi muốn ăn—”

Tôi lẩm bẩm mở miệng, nhưng ngay khi sắp đọc tên món ăn, tôi đột nhiên bừng tỉnh.

Không, tôi không thể dễ dàng khuất phục như vậy!

Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ hy vọng sống sót.

Tôi là con người, không phải quái vật, tôi không ăn thịt người!

Loading...