Trường Sinh Bất Lão - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-01 18:01:04
Lượt xem: 419
Người đó không nói gì, chỉ đưa tay về phía cụ, cụ rất hiểu ý của đối phương, nó muốn cụ đi theo nó.
Cụ đã sớm chịu đựng đủ cuộc sống đó rồi, rất muốn đi theo nó, bèn xuống giường, nắm lấy tay đối phương, bàn tay đó mềm mại quá, giống như bột mì vậy, cụ rất sợ bóp méo nó.
Bên ngoài phòng cụ là một lối đi lát gạch xanh, bên cạnh còn có cỏ, nhưng khi cụ bước qua bậc cửa, bỗng nhiên phát hiện mình không nhìn thấy mặt đất, tối om, giống như vực sâu không đáy vậy, cụ lập tức rụt chân lại, người đó quay đầu nhìn cụ, dường như đang hỏi, sao ngươi không đi?
Cụ nói phía trước trống không, tôi không đi được.
Người đó vẫn nhìn cụ, dường như đang nói, ngươi thử bước lên xem.
Lúc đó cụ lập tức sinh nghi, hỏi nó, nửa đêm nửa hôm sao lại sáng trưng như vậy?
Ngài mà nói cho tôi biết thì tôi sẽ đi theo ngài.
Còn chưa đợi người đó nói gì, mẹ của cụ đã chạy tới, dường như mẹ của cụ không nhìn thấy người đó, cuống quýt hỏi cụ, con đứng ở cửa làm gì vậy?
Cụ nói cụ muốn đi. Mẹ của cụ lập tức bật khóc, cứng rắn đẩy cụ lên giường, nói với cụ, con gái à, con đừng dọa mẹ mà!
Người đó cứ đi qua đi lại bên cạnh hai mẹ con bọn họ, cũng không rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truong-sinh-bat-lao/chuong-10.html.]
Sau đó cụ giả vờ ngủ, mẹ của cụ mới rời đi, người đó lại đưa tay về phía cụ, còn mỉm cười nhìn nhà xí (căn nhà nhỏ kéo dài ra phía sau nhà) của nhà cụ, cụ hiểu ý của nó, nó muốn đưa cụ trèo qua cửa sổ phía sau nhà xí để ra ngoài, cụ rất vui mừng, cuối cùng cũng không cần đi cửa chính nữa, cũng sẽ không bị rơi xuống nữa, sau đó cụ bèn xuống giường đi theo nó, nhưng khi cụ đến trước cửa sổ phía sau nhà xí nhìn ra ngoài, vườn hoa ban đầu không thấy đâu nữa, trên mặt đất vẫn tối om, không biết sâu bao nhiêu, cụ lại lùi về, bắt đầu mắng nó, nó cũng không cãi lại, lại giơ cằm về phía ống khói, lúc đó cụ rất muốn chui vào một nơi chật hẹp, cũng không mắng nữa, ngoan ngoãn đi theo nó chui vào trong lò, kết quả vừa vào trong liền rơi xuống vực sâu vạn trượng……
Sau đó cụ liền tỉnh dậy, trong phòng sáng trưng, đã là ban ngày.
Kể từ đó n.g.ự.c của cụ không còn đau nữa, cũng có thể thở ra hơi rồi.
Hai năm sau cụ kết hôn, một năm sau mẹ của cụ qua đời, lại qua bảy tám năm thì cha của cụ qua đời, tiếp đó con cái của cụ lần lượt qua đời, con cháu của con cái cụ cũng lần lượt qua đời……
Cụ kể xong, tôi im lặng hồi lâu mới hỏi cụ, cụ có muốn tìm bọn họ không?
Cụ lắc đầu, sau đó nói, những con cháu đó coi cụ chỉ là một cái tên trên gia phả, mà cụ coi bọn họ cũng vậy, cho nên mọi người cũng chẳng khác gì người xa lạ, tìm hay không tìm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dừng một lát tôi nói với cụ, có lẽ cháu phải rời khỏi viện dưỡng lão này rồi.
Cụ có chút kinh ngạc, hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói có thể là đến phương Nam.
Lúc trẻ chưa từng ra ngoài bôn ba, luôn cảm thấy rất tiếc nuối, bây giờ con trai đã tự lập rồi, muốn ra ngoài xông pha một chút.
Cụ nói kỳ thực cụ cũng muốn đi rồi, tôi hỏi cụ muốn đi đâu? Cụ nói đi đến bên kia, “tìm người đẹp đẽ kia”.
Tôi gật đầu, nói với cụ: Vậy cụ cứ theo……ý nguyện của mình mà làm đi.