TRƯỚC KỲ THI ĐẠI HỌC, MẸ NẤU CON THỎ CỦA TÔI - CHƯƠNG 11 (HẾT)
Cập nhật lúc: 2024-12-28 06:39:53
Lượt xem: 1,464
11
Hệ thống, vốn biến mất đã lâu, lại xuất hiện.
"Tôi đã biết hết rồi," tôi nói.
Hệ thống giật mình, âm thanh điện tử lắp bắp:
"Hả? Hả! Cô, cô biết hết rồi sao?"
Tôi gật đầu nhẹ:
"Phải, tôi đã biết."
"Thực ra, chẳng có cái gọi là nhiệm vụ cuối cùng nào cả. Đây chính là thế giới thực, và tôi chính là nguyên chủ. Đúng không?"
Trong đầu tôi vang lên âm thanh lách tách của dòng điện.
Nghe ra được, hệ thống đang rất hoảng loạn.
"Đúng… đúng vậy! Thực ra, khi hoàn thành 99 nhiệm vụ xuyên nhanh, nếu ký chủ muốn quay lại thế giới thực, sẽ bị xóa đi ký ức cũ và trở về thế giới ban đầu."
Hệ thống ngập ngừng một chút, rồi thận trọng nói:
"Ký chủ, đừng khóc mà."
Tôi lấy lại tinh thần, đưa tay lên lau má, mới nhận ra nước mắt đã giàn giụa từ lúc nào.
Phải rồi, tôi chính là nguyên chủ.
"Đoàn Tử" là con thỏ tôi đã nuôi. Lúc mới mang nó về nhà, nó bé xíu, trắng muốt như một cục bông. Tôi từng thề sẽ chăm sóc nó thật tốt, vậy mà cuối cùng lại ăn nó đến hai lần.
Người trượt kỳ thi đại học năm xưa là tôi. Người trở thành "cao thủ" thi đại học sau khi được rèn giũa qua các thế giới nhỏ cũng là tôi.
Cô gái mềm yếu, nhút nhát ngày trước chính là tôi. Người bị hệ thống gọi là "độc phụ" cũng là tôi.
Người tự nguyện từ bỏ mạng sống, lao xuống từ tầng cao nhất là tôi. Người liều mạng tìm lại những ký ức đã mất cũng là tôi.
Tôi tên là Lương An An.
Ngày đầu tiên được đưa vào thế giới nhiệm vụ, tôi thậm chí còn không biết cãi nhau, làm không tốt hơn nguyên chủ là bao, cứ để mặc bản thân bị giả thiên kim bắt nạt hết lần này đến lần khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truoc-ky-thi-dai-hoc-me-nau-con-tho-cua-toi/chuong-11-het.html.]
Cho đến một ngày, tôi đứng trên phố, bị gió lạnh mùa đông thổi run cầm cập, không nơi nương tựa. Tôi ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay lượn dưới ánh đèn đường, đột nhiên cảm thấy không cam lòng khi trở thành một bông tuyết yếu ớt, trôi nổi theo gió.
Dù không có nhà để về, tôi cũng phải sống thật đẹp.
Nhiệm vụ đầu tiên, tôi làm rất chật vật, nhưng cuối cùng vẫn thành công.
Ngày rời khỏi thế giới ấy, trùng hợp là sinh nhật 25 tuổi của nguyên chủ. Trong ánh nến bập bùng, tôi mỉm cười, nhắm mắt lại.
Hệ thống cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
"Thật ra, tôi đã xin phép hệ thống chủ, dùng điểm tích lũy từ các nhiệm vụ của cô để đổi lấy một điều ước trong thế giới thực."
"Hôm nay, yêu cầu đã được phê duyệt rồi, ký chủ, vui lên nào, hãy ước một điều đi."
Nó ngập ngừng một lát, rồi cẩn thận nói thêm:
"Thậm chí, nếu muốn hồi sinh ai đó cũng được…"
Tôi im lặng.
Hệ thống hỏi:
"Còn chưa nghĩ ra à? Vậy cứ từ từ nghĩ."
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Tôi ước rằng, linh hồn của họ mãi mãi không được làm cha mẹ."
Hệ thống không trả lời ngay.
Chỉ đến khi tôi nghĩ mình đã ước muộn, rằng nó đã rời đi, thì âm thanh điện tử quen thuộc vang lên:
"Được."
Trong lúc nói chuyện, tàu cao tốc đã vào ga.
Tôi lau sạch nước mắt, không do dự bước ra khỏi toa tàu.
Mưa đã tạnh.
Tôi biết, mọi thứ sẽ ổn thôi.