Trúng xổ số - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-07 15:11:45
Lượt xem: 48
Tôi đột ngột quay tay lái, đậu xe bên lề đường. Chìa khóa xe cũng được vặn ngược lại.
"Ý anh là, em làm chưa đủ tốt nên ba mẹ mới th ao tú ng em để em cam tâm tình nguyện chấp nhận đúng không?"
"Trong nhà ăn cái gì, dùng cái gì, chẳng phải đều là em mua sắm sao? Ba mẹ cần người hầu, họ tìm em. Có lợi ích thì lại dành cho anh, anh còn dám gọi chửi em."
"Anh không thông minh đến vậy, còn em thì cũng không n,,gu n,,gốc đến thế đâu, tiết kiệm sức lực đi. Thay vì nói mấy lời vô nghĩa, sao anh không dứt khoát trả tiền cho em?"
Tôi cúp máy.
Thế nhưng, anh trai lại nhắn tin liên tục, từng đoạn… từng đoạn dài.
Toàn là những câu chuyện quá khứ, kể về ba mẹ đã đối xử với tôi tốt thế nào. Chẳng hạn như lần tôi diễn văn nghệ ở trường, cả nhà đều vui vẻ đến ủng hộ rồi đi ăn mừng.
Trà Sữa Tiên Sinh
Hoặc là những lời dạy dỗ kiểu t ẩy n ão.
"Nhà là nơi để nói về tình cảm, không phải để nói về tiền bạc."
Dòng tin nhắn dài lê thê hàng nghìn chữ của anh trai, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc chuyển khoản.
Tôi nghĩ đến việc mình đã nóng nảy mà cúp máy, trong lòng dâng lên sự tức giận, không nhịn được mà gọi lại.
"Nếu các người nói tôi nh ỏ m ọn, chỉ biết quan tâm đến tiền, vậy thì mọi người không để tâm đến tiền đúng không? Trước tiên hãy trả lại số tiền tôi đã bỏ ra, rồi tôi sẽ nghe những lời dạy dỗ của anh."
"Không phải anh đã nói sẽ trả tiền cho tôi sao? Ngay cả khi đang gọi điện cũng không làm anh chậm trễ việc chuyển khoản đâu. Nào, anh trai, anh hãy chuyển tiền ngay bây giờ đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trung-xo-so/chuong-6.html.]
Anh trai tôi im lặng một lát, rồi nhanh chóng phản ứng, "Sao em lại trở nên hung hăng như vậy? Em nghĩ anh là người quan tâm đến tiền sao? Em tự nói đi, trước đây mẹ ốm, nhà cần tiền, em bỏ ra trước rồi sau đó anh có trả cho em không?"
"Bây giờ em nói thế này, thật sự là một sự s ỉ nh ục đối với anh," anh giận dữ hét lên trong điện thoại. Trà sữa tiên sinh
Đúng vậy, trước đây mười lần thì có hai lần anh ta cũng chuyển tiền cho tôi.
Tôi nhìn hình bóng mình phản chiếu trên cửa sổ xe, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ch,,âm bi ếm.
"Anh à, trước đây anh có thể chuyển, giờ sao lại không? Anh lải nhải nhiều như thế để làm gì? Phải chăng anh cũng tự biết rằng trước đây tôi sẽ không nhận, nhưng hôm nay tôi nhất định sẽ nhận nên anh mới tránh né, nói mãi nhưng chẳng chịu chuyển tiền?"
Lời tôi nói đã đánh trúng tim đen của anh trai, khiến anh ta cứng họng không nói được gì. Cuộc gọi cũng bị cúp ngay sau đó.
Tôi gọi lại thì chỉ nghe thấy tín hiệu bận.
Ngồi trong xe, tôi không kìm được mà bật cười lớn.
Nhớ lại cảm giác lo lắng khi nghe điện thoại rồi chạy đến bệnh viện giúp đỡ, tôi chỉ muốn tự t..át vào mặt mình.
Những năm qua, tôi lo cái này, lo cái kia, yêu thương người này, quan tâm người kia. Nhưng cuối cùng, tôi lại là người đáng thương, đáng cười và không xứng đáng được yêu thương nhất.
Tôi đã quen với việc bị họ thao túng, quen với việc h,,y si,,nh cho họ, nhưng đến cuối cùng, tôi lại không biết tự yêu lấy bản thân mình.
Điều đáng sợ hơn là dù tôi đã tỉnh táo, tôi biết rằng họ không yêu thương tôi, tôi biết rằng họ chỉ muốn lợi dụng tôi. Nhưng tôi vẫn không thể cắt đứt nhu cầu được yêu thương và sự phụ thuộc vào họ trong thời gian này.
Tôi cảm thấy mình như một kẻ ăn mày quỵ lụy, cố gắng khao khát một tình yêu không thuộc về mình.