TRÙNG PHÙNG - CHƯƠNG 13
Cập nhật lúc: 2024-09-02 19:40:45
Lượt xem: 8,446
13
Ngày đến Vân Nam, trời nắng đẹp, gió nhẹ mang theo hương hoa.
Tôi sắp xếp cho Đường Diệu và Đường Noãn ổn định rồi bắt đầu dọn dẹp.
Sân vườn đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ từ trước, rất gọn gàng, tôi chỉ cần lau chùi sơ qua, sắp xếp đồ đạc ngăn nắp là được.
Khi đang sắp xếp đồ đạc của Đường Noãn, đột nhiên tôi phát hiện ra một lá thư rơi ra.
Đó là nét chữ của Đường Noãn.
Cô ấy định đưa nó cho tôi vào ngày khởi hành, trên phong bì ghi rằng hãy chờ đến khi cô ấy lên máy bay mới mở ra, còn vẽ một khuôn mặt cười tinh nghịch.
Mắt tôi cay xè, vội vàng mở phong bì.
"Thân gửi Chiêu Chiêu:
Khi cậu mở lá thư này ra, chắc mình đã lên đường đến Vân Nam, nơi đó sẽ là ngôi nhà thứ ba của chúng ta.
Duyên phận thật kỳ diệu, đứa nhỏ mà anh mình vô tình kéo lên xe giờ đã trở thành người thân không thể tách rời của chúng ta.
Mười năm, chúng ta đã gắn bó mật thiết với nhau, còn hơn cả bất kỳ mối quan hệ huyết thống nào.
Thật ra mình cũng không biết tại sao lại viết lá thư này, cảm giác như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Nhưng mình mong cậu hiểu rằng, cuộc sống luôn phải hướng về phía trước, anh mình không mong cậu mãi chìm đắm trong quá khứ, anh ấy muốn cậu thực sự được hạnh phúc.
Thật ra, trong những ngày cuối đời của anh ấy, anh ấy đã lặng lẽ nói với mình rằng, anh hy vọng sau này cậu sẽ cưới một người thật lòng yêu cậu.
Chiêu Chiêu, đừng sợ hãi, hãy mở lòng và đón nhận cuộc sống mới.
Mình sẽ luôn ở phía sau cậu, làm người thân yêu nhất của cậu.
Vậy thì, lần sau cậu đến, chắc chắn mình đã trồng đầy hoa khắp cả sân để chào đón cậu rồi.
Mãi yêu cậu như Đường Diệu, Noãn Noãn."
Tay tôi run lên khi cầm lá thư, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống làm ướt giấy, tôi vội vàng lau khô một cách cẩn thận.
Tôi gấp lá thư lại, cất giữ cẩn thận.
—----
Một tháng sau, ngôi nhà nhỏ đã được dọn dẹp gọn gàng, hoa cũng đã được trồng xong.
Hai chú mèo nhỏ cuộn mình trong ổ nằm trước hành lang, yên tĩnh phơi nắng.
Tôi nằm trên ghế xích đu, nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.
Đầu dây bên kia nói rằng họ tình cờ thấy nhật ký trên Weibo của tôi và hỏi liệu tôi có muốn xuất bản nó không.
Weibo là nơi tôi bắt đầu viết từ hồi học cấp ba, chủ yếu để ghi lại những chuyện thường nhật trong cuộc sống. Mỗi khi học hành mệt mỏi, tôi lại viết vài dòng trên Weibo như một cách để thư giãn.
Thói quen này tiếp tục cho đến khi Đường Diệu bị bệnh, và sau đó thì tôi dừng lại.
Sau đó, tôi không còn tâm trí để viết nữa, tài khoản Weibo cũng không dùng đến.
Tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Tôi đăng nhập vào tài khoản Weibo đã lâu không sử dụng, bắt đầu ôn lại những kỷ niệm về lần gặp gỡ đầu tiên và những khoảnh khắc trong cuộc sống của chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trung-phung/chuong-13.html.]
Nhớ lại quá khứ quá lâu, đôi khi sẽ làm mờ đi nhiều ký ức.
Khi xem lại Weibo, tôi mới nhận ra rằng hành trình của chúng tôi đã sôi động và phong phú đến thế nào.
Hóa ra Đường Diệu không phải ngay từ đầu đã biết nấu ăn, cũng như tôi, anh ấy bắt đầu từ việc là một "sát thủ trong nhà bếp." Thậm chí có lần suýt chút nữa anh ấy đã đốt cả bếp, và Đường Noãn đã dội cho anh một xô nước lạnh vào mùa đông.
Đường Noãn cũng không phải ngay từ đầu đã theo con đường trang điểm. Ban đầu cô ấy học cắt tóc, nhưng sau đó ông chủ thấy cô ấy có tiềm năng nên đã dùng chính mình làm người mẫu cho cô ấy tập luyện. Kết quả là cô ấy đã cắt cho ông chủ một kiểu tóc "Sát thủ Ma Tặc," và rồi cô ấy bị sa thải.
Tôi cũng không phải lúc nào cũng có thành tích tốt, khi mới đi học lại, vì không theo kịp, lần kiểm tra toán đầu tiên tôi chỉ được 16 điểm. Tôi giấu bài kiểm tra trong ngăn cặp, nhưng Đường Diệu vẫn tìm thấy và trêu chọc tôi suốt nửa năm.
...
14
Từng dòng Weibo, tôi đọc lại và cười đến nỗi ngả nghiêng.
Cuối cùng, không biết từ lúc nào tôi đã cười đến chảy cả nước mắt.
Thật tuyệt vời.
Năm tháng dài đằng đẵng, nhưng chúng tôi có vô số kỷ niệm ấm áp.
Tôi cầm bút lên một lần nữa, quyết định viết nốt câu chuyện này.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên cho đến kết thúc cuối cùng.
Trong câu chuyện, chúng tôi đã tiết kiệm đủ tiền, cùng nhau đến nơi có gió để định cư.
Mỗi khi gió thổi qua, hương thơm từ khu vườn đầy hoa sẽ theo gió bay xa.
Tương lai tươi sáng mà Đường Diệu từng nói đến, cuối cùng chúng tôi đã cùng nhau đến được.
Khi viết xong, tôi muốn đặt cho cuốn sách một cái tên thật hay.
Suy nghĩ vài ngày, nhưng cái nào cũng không thấy hợp.
Rồi tình cờ tôi thấy một câu nói mà mình rất thích.
"Lão thân nay tự do, tâm không day dứt, tùy ý độ Xuân Thu."
Vậy hãy gọi là "Độ Xuân Thu" đi.
Đây là mười năm xuân thu mà ba chúng tôi đã cùng nhau trải qua.
Tôi gửi bản thảo cuối cùng đi, gấp lại cuốn sổ ghi chép.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời.
Tôi mở cửa sổ, những mầm hoa nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Đường Diệu và Đường Noãn được bao bọc trong ánh nắng, tôi tựa vào khung cửa gỗ mỉm cười.
A Diệu, Noãn Noãn, mùa hoa sắp đến rồi.
Khi khu vườn này đầy hoa nở.
Vào một ngày có gió sắp tới, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.
(Hết truyện)