Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trùm trường thích tôi rồi - Chương 9: Những Ràng Buộc Không Thể Cởi

Cập nhật lúc: 2025-01-01 04:34:51
Lượt xem: 0

 

Ngày hôm sau, tôi đến lớp với một tâm trạng nặng trĩu. Mọi thứ dường như đang đi quá xa, và tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa. Minh Đăng không còn là một cậu bạn khó gần, mà là một người có thể thao túng mọi hành động của tôi. Mỗi lần nhìn cậu ta, tôi lại cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết, như thể tôi chỉ là một món đồ chơi trong tay cậu ta.

Sáng nay, khi tôi vừa bước vào lớp, ánh mắt Minh Đăng đã dừng lại ở tôi ngay lập tức. Cậu ta không nói gì, chỉ quan sát tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể đang đoán xem tôi sẽ phản ứng ra sao.

Nhưng hôm nay, tôi không muốn cứ tiếp tục như thế này nữa. Tôi không thể sống mãi trong sự kiểm soát và nỗi lo sợ mỗi khi Minh Đăng đến gần. Dù cho cậu ta có đe dọa và khiến tôi sợ hãi, tôi cũng phải tìm cách đứng lên.

Giờ ra chơi, tôi ngồi xuống bàn, cố gắng làm như không để ý đến Minh Đăng. Nhưng cậu ta lại bước đến gần, miệng nở nụ cười lạnh lùng.

"Đi với tao," Minh Đăng ra lệnh, giọng điệu không thể chối cãi.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, nhưng lần này tôi quyết tâm không im lặng nữa. Tôi đứng dậy và đối mặt với cậu ta, nhìn thẳng vào mắt Minh Đăng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trum-truong-thich-toi-roi/chuong-9-nhung-rang-buoc-khong-the-coi.html.]

"Tại sao cậu lại làm thế?" Tôi hỏi, giọng tôi không hẳn mạnh mẽ, nhưng cũng đủ để Minh Đăng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của tôi. "Tại sao cậu lại coi tôi như thế này? Tôi không phải là nô lệ của cậu."

Minh Đăng nhìn tôi một lúc lâu, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc gì. Rồi cuối cùng, cậu ta bước lại gần tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của cậu ta trên mặt.

"Vì mày không có sự lựa chọn," Minh Đăng đáp, giọng cậu ta thấp và đầy kiên quyết. "Mày không thể thoát ra. Tao đã nói rồi, mày là thú cưng của tao, và tao sẽ không để mày đi đâu cả."

Tôi cảm thấy một nỗi chán nản và giận dữ dâng lên trong lòng. Tôi biết mình không thể tiếp tục sống như thế này, mãi mãi chịu sự điều khiển của Minh Đăng. Nhưng làm sao để thoát ra? Liệu tôi có đủ can đảm để đối mặt với cậu ta và lấy lại quyền kiểm soát cuộc đời mình?

Minh Đăng nhìn tôi với một nụ cười nham hiểm, như thể cậu ta đang tận hưởng sự giằng co trong tâm trí tôi. Cậu ta quay đi, bước về phía cửa lớp mà không thèm nhìn lại. Tôi đứng đó, cảm giác như vừa trải qua một trận chiến trong lòng mà không biết kết quả sẽ ra sao.

Buổi chiều, khi lớp học kết thúc, Minh Đăng lại gọi tôi lại. Lần này, tôi không muốn đi theo cậu ta, nhưng cái ánh mắt của cậu ta khiến tôi không thể làm khác được.

"Đi thôi," Minh Đăng ra lệnh, không để tôi có cơ hội từ chối.

Tôi theo sau cậu ta, bước chân nặng nề, như thể đang bước vào một cái bẫy mà tôi không thể thoát ra. Và tôi biết, mỗi bước đi của mình, tôi càng bị cuốn vào cái vòng xoáy mà Minh Đăng đã tạo ra. Nhưng liệu tôi có thể thoát ra, hay sẽ mãi mãi bị ràng buộc bởi những lời nói lạnh lùng của cậu ta?

Loading...