Trùm trường thích tôi rồi - *Chương 8: Mọi Điều Đều Có Giá
Cập nhật lúc: 2025-01-01 04:33:38
Lượt xem: 0
Ngày hôm sau, khi tôi bước vào lớp học, cảm giác căng thẳng lại ập đến. Mọi thứ dường như đã bắt đầu vượt ra ngoài khả năng kiểm soát của tôi. Mỗi lần Minh Đăng xuất hiện, tôi lại cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, như thể cả lớp đang chú ý vào tôi, quan sát tôi. Những ánh mắt đầy tò mò và ánh cười ngầm đều là những dấu hiệu cho thấy Minh Đăng đã gây ra ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của tôi.
Minh Đăng hôm nay không hề nói gì khi tôi bước vào lớp. Cậu ta ngồi im lặng ở bàn mình, ánh mắt dường như không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, nhưng tôi biết rõ cậu ta đang chờ đợi điều gì đó từ tôi. Tôi tự hỏi, liệu cậu ta sẽ yêu cầu gì tiếp theo? Và tôi sẽ phải làm gì để thoát khỏi sự khống chế này?
Buổi học hôm nay trôi qua một cách nặng nề, từng phút trôi qua đều kéo dài như vô tận. Mỗi khi tôi nhìn về phía Minh Đăng, cậu ta lại nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, như thể muốn thử thách tôi thêm lần nữa. Nhưng tôi không dám phản kháng, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Khi chuông báo giờ tan học vang lên, Minh Đăng lại bước đến chỗ tôi. Cậu ta không nói gì, chỉ ra hiệu cho tôi theo sau. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo, mặc dù trong lòng tôi không ngừng chất chứa những câu hỏi và sự bất mãn.
"Đi theo tao," Minh Đăng nói, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ.
Chúng tôi ra khỏi trường và đi bộ một đoạn, không nói lời nào. Đến khi chúng tôi dừng lại trước một quán cà phê, Minh Đăng quay lại nhìn tôi với một nụ cười đầy ẩn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trum-truong-thich-toi-roi/chuong-8-moi-dieu-deu-co-gia.html.]
"Vào trong đi," cậu ta nói, "Mày sẽ làm cho tao một việc."
Tôi không dám từ chối, chỉ đành theo cậu ta vào trong quán. Đến một góc khuất, Minh Đăng ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
"Tao muốn mày gọi một ly cà phê cho tao," cậu ta nói, "Và... mày sẽ làm theo lời tao trong mọi thứ."
Tôi nhìn cậu ta, cảm giác nặng nề trong lòng. Đây không phải là lần đầu tiên Minh Đăng ra yêu cầu như vậy, nhưng lần này, tôi không thể ngừng nghĩ về câu hỏi mà tôi đã đặt ra trong đầu từ lâu: "Liệu tất cả những điều này có xứng đáng?"
Tôi ra lệnh cho nhân viên phục vụ và ngồi đợi. Minh Đăng tiếp tục nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh nhưng không hề có sự thay đổi trong biểu cảm. Cảm giác như tôi đang đứng giữa một sự lựa chọn, nhưng không biết liệu mình có thể thoát ra hay không.
"Nhớ rằng," Minh Đăng nói, khi tôi đưa cà phê cho cậu ta, "mọi điều đều có giá. Mày muốn có tự do, nhưng mày sẽ phải trả giá rất đắt."
Tôi không trả lời, chỉ im lặng ngồi đó, cảm nhận được từng lời của Minh Đăng. Mỗi câu nói của cậu ta đều như một lời đe dọa, khiến tôi không thể dứt ra khỏi vòng kiểm soát mà cậu ta đã xây dựng.
Tôi bắt đầu nhận ra một điều: tôi đang dần trở thành một phần trong trò chơi của Minh Đăng, và điều đó làm tôi cảm thấy không chỉ bị tổn thương mà còn mất đi chính mình. Nhưng liệu tôi có dám bước ra khỏi trò chơi này?