Trùm trường thích tôi rồi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-01 04:31:43
Lượt xem: 1
Buổi chiều hôm đó, tôi trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Cảnh tượng Minh Đăng đứng đó, đôi mắt sắc lạnh và nụ cười đe dọa vẫn không rời khỏi đầu tôi. Dù có cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một trò đùa, tôi biết rõ ràng rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Tôi bước vào phòng học, cảm giác căng thẳng khiến từng bước đi của tôi trở nên nặng nề. Mỗi lần nghe tiếng chuông báo giờ tan học, tôi lại cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một trò chơi mà mình không thể kiểm soát.
Khi tan học, Minh Đăng lại xuất hiện trước cửa lớp, đôi mắt sáng quắc nhìn tôi như thể đang chờ đợi một sự phản kháng nào đó. Nhưng tôi chỉ có thể cúi đầu, im lặng đi theo cậu ta ra ngoài.
"Đi thôi, cưng," Minh Đăng nói với một giọng điệu bình thản, như thể mọi thứ đang diễn ra rất tự nhiên.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước đi theo, dù trong lòng vẫn muốn phản kháng. Đầu óc tôi quay cuồng, nhưng tôi cố gắng giữ sự bình tĩnh.
Khi đến nhà Minh Đăng, cậu ta chỉ tay vào một phòng trong dãy hành lang.
"Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để tôi phải nói lại lần nữa," Minh Đăng ra lệnh, giọng nói sắc lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trum-truong-thich-toi-roi/chuong-6.html.]
Tôi nhìn căn phòng, cảm giác choáng ngợp khi thấy nó lộn xộn đến mức không tưởng. Mọi thứ dường như đang thách thức tôi, không chỉ vì khối lượng công việc mà còn vì cảm giác bị kiểm soát hoàn toàn. Nhưng tôi không dám nói gì, chỉ lặng lẽ làm theo.
Minh Đăng đứng dựa vào cửa, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự giám sát chặt chẽ từ cậu ta, như thể chỉ cần tôi sai một chút là sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng.
"Đừng để tôi phải nhắc lại, nếu không mày sẽ biết tay tao," Minh Đăng lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như ban đầu.
Tôi thở dài, cố gắng làm cho xong công việc này nhanh chóng. Mỗi lần nhìn lên, tôi lại thấy Minh Đăng đang quan sát tôi một cách kiên nhẫn, như thể đợi tôi phạm phải một sai lầm.
Cuối cùng, sau một giờ đồng hồ, căn phòng cũng trở nên sạch sẽ hơn. Nhưng tôi biết rằng đây chỉ là một thử thách đầu tiên, và Minh Đăng sẽ không dễ dàng tha thứ nếu tôi không đáp ứng yêu cầu của cậu ta.
"Được rồi, mày đã làm xong," Minh Đăng nói, nhưng giọng nói của cậu ta không hề có chút cảm giác nhẹ nhõm nào, chỉ là một sự đánh giá lạnh lùng.
Tôi đứng dậy, mệt mỏi và bực bội, nhưng lại không thể nói ra điều gì. Tôi biết rằng đây chỉ mới là bắt đầu, và tôi không thể dựa vào sự phản kháng để thay đổi bất cứ điều gì.
Minh Đăng nhìn tôi một lúc, rồi nở một nụ cười đắc thắng. "Tốt. Mày làm tốt lắm, cưng."
Dù câu nói có vẻ khen ngợi, tôi cảm nhận được sự chế nhạo trong đó. Nhưng lúc này, tôi chỉ biết im lặng. Mọi thứ dường như đang dần thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi, và tôi không biết phải làm gì tiếp theo.