TRÚC MÃ LIỆU CÓ THANH MAI - Kết
Cập nhật lúc: 2024-04-17 10:51:46
Lượt xem: 362
X. Chương 10:
Có lẽ là đi cắm trại gặp gió lạnh, tôi bị cảm mất mấy ngày.
Tôi nằm trên giường ký túc xá, nghe thấy tiếng Từ Uyển khóc lóc mắng chửi.
Lục Tần Chấp đi du lịch với BCH trường, không đưa cô ta đi cùng. Thế cơ mà bạn cô ta đón xe đi theo ghép đoàn, còn gửi ảnh về khoe khoang cho cô ta tức chết.
Tôi cố chấp với cái mũi mình để luyện xong bài nói tiếng Anh, mở điện thoại ra check nick phụ. Trong nhóm anh em, Lục Tần Chấp quả là đã gửi vài tấm ảnh, xung quanh toàn là gái xinh. So ra thì Lê Phỏng rất ít nói chuyện trong nhóm, tĩnh lặng hơn nhiều.
Dữ: “ Tần Chấp chơi vui thế nhỉ.”
Dữ: “ Sao mấy hôm nay không thấy em Khương tìm cậu nhỉ?”
Lục Tần Chấp không đáp. Thế nhưng lúc 3 giờ sáng lại hiện hồn
Lục: “ Chuyện cậu ta liên quan gì đến tôi.”
Lục: “ Cậu đi tìm “Anh không làm chó ấy.””
8 giờ sáng hôm đó, Lê Phỏng đáp:
Anh là chú chó vui vẻ: “ Ờ, tôi với cậu ấy nói chung là cũng ổn.”
Dữ: “ Cậu đổi tên từ bao giờ thế? Sao lại đặt cái tên này?”
Lục: “ Tốt lắm.”
Lục: “ Nhường hết cho cậu đấy, nhớ mà nắm bắt cơ hội.”
Anh là chú chó vui vẻ: “Cậu ấy không phải đồ vật, nên không có chuyện nhường hay không nhường.”
Anh là chú chó vui vẻ: “ Chỉ là cậu ấy không còn thích cậu nữa.”
Sau đó Lê Phỏng thoát hẳn khỏi nhóm, nhắn riêng với nick phụ của tôi.
Anh là chú chó vui vẻ: “ Người anh em, gửi ảnh cho tôi.”
Người luyện chó: “ Cậu muốn làm gì?”
Anh là chú chó vui vẻ: “ Bức ảnh chụp chung đầu tiên, tôi muốn lưu giữ lại”.
Người luyện chó: “???”
Anh là chú chó vui vẻ: “ Ý kiến giề”
Thực ra thì tôi có tấm ảnh đó đâu. Quay qua quay lại cậu ấy chuyển cho tôi bao lì xì 1000 tệ.
Anh là chú chó vui vẻ: “ Nhanh lên, gửi đây nào.”
Không được rồi, cái thói quen loạn cho tiền người lạ này cần phải sửa, tôi phải nói với cậu ta mới được.
Chuông reo rồi, đến giờ tới phòng giáo vụ báo danh. Tôi không trả lời, lật người xuống giường. Lúc sắp đi vẫn nghe thấy tiếng Từ Uyển khóc lóc gọi điện cho Lục Tần Chấp.
“Sao anh ấy lại còn block tớ” Cô ta kêu lên.
Sự yêu thích của Lục Tần Chấp rất ngắn ngủi. Bao năm nay tôi đã hiểu được điều này. Ở chỗ báo danh tôi gặp được người ít muốn gặp
Sau hôm đó, chúng tôi không liên hệ. Có điều Lục Tần Chấp trước nay không bao giờ chủ động liên hệ tôi, mà tôi đã không còn chạy theo chân cậu ta nữa. Tôi đứng trước cậu ta, nộp phiếu báo danh.
“Quét mã QR code, rồi điền thông tin vào.”
Cơ mà đang bị cảm nên tai có vẻ hơi điếc điếc, tôi nghe không rõ lời thầy hướng dẫn, hơi ngẩn người.
“Nói cậu quét QR code”
Lục Tần Chấp đi đến gần, lại tạo cảm giác gần gũi với tôi “ Đồ ngốc.”
Cậu ta quen thói, lấy điện thoại từ trong túi áo tôi, muốn giúp tôi quét mã QR. Nhưng phát hiện mật mã cậu ta luôn quen tay bấm, đã không thể mở khoá được nữa. Cậu ta lặng người, không thốt nổi nên lời.
“Cảm ơn.”
Tôi né ra xa, lấy lại điện thoại, quét mã. Sau khi điền xong thông tin, xác nhận đăng ký thành công, tôi ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng giáo vụ. Ngay chỗ khúc ngoặt, bị một người phía sau nắm lấy tay. Lực rất lớn, thể hiện rằng người đó đang rất tức giận.
“Trêu đùa thế đủ chưa?”
Giọng Lục Tần Chấp rất cứng rắn, thái độ cũng mạnh bạo khiến tôi bất an.
“Lục Tần Chấp, buông tay.”
“Tại sao lại trêu chọc Lê Phỏng, rồi còn muốn tham gia thi đấu nữa.”
“Hai vấn đề này có liên quan gì đến nhau?” Tôi hỏi
“Có.”
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm “ Nếu cậu muốn tôi chú ý đến cậu, vậy thì cậu thành công rồi đó. Chiêu như gần như xa này cậu dùng hay lắm”
Lục Tần Chấp buông tay tôi ra, sau đó dùng cái thái độ bề trên từ trước đến nay vẫn dùng nói với tôi: “ Đừng có liên hệ với cậu ta nữa.”
“Tại sao không được qua lại với cậu ấy nữa.”
“Tôi có thể hẹn hò với cậu.”
Cậu ta nói lại câu vừa mới buột miệng: “ Khương Thính Thính, tôi có thể hẹn hò với cậu.”
Tôi thích cậu ta bao nhiêu năm như vậy.
Suốt khoảng thời gian tôi với cậu ta mờ mờ ám ám, tôi chưa từng mơ đến lúc cậu ta và tôi ở bên nhau. Thật là một cuộc chơi mà người chơi quá mức hào sảng.
Chỉ muốn trút hết những cảm xúc mến mộ đó ào ạt chạy khỏi tâm trí, cho dù có thua bét nhè vẫn gọi là một cái kết cho mối tình này.
Nhưng cậu ta cứ kéo kéo đẩy đẩy, hưởng thụ hết những điều tốt đẹp tôi làm cho cậu ta, nhưng mãi vẫn không đặt một cái tên chính thức cho mối quan hệ của cả hai.
Đến tận bây giờ, cậu ta mới nói, cậu ta có thể. Một cách miễn cưỡng, như một sự bố thí dành cho tôi.
Tôi đã từng dành hết sự dũng cảm để đi yêu một người, nhưng cuối cùng người đó còn chẳng có dũng khí đối diện với tôi.
Hoá ra, cậu ta mới là đồ hèn nhát.
Tôi bật cười, nhẹ nhàng nói “ Không cần nữa.”
“Lục Tần Chấp, tôi không còn thích cậu nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truc-ma-lieu-co-thanh-mai/ket.html.]
Chương 11:
Ngày diễn ra cuộc thi, tôi đứng sau cánh gà chuẩn bị, Lê Phỏng gọi điện cho tôi.
“Hồi hộp không?” Cậu ấy hỏi tôi
“Vẫn được.”
Gió có hơi lớn, tôi vừa mới khỏi ốm nên mặc một cái áo khoác to.
“Thực ra phát âm tốt cũng không phải cái gì quá to tát. ngôn ngữ chỉ là công cụ.” Giọng cậu ấy có độ ấm “ Tôi thấy cậu nói tiếng Anh rất hay.”
“Mà nói gì nghe cũng hay.” Cậu ấy bổ sung “ Cho dù hót tiếng chim nghe vẫn thấy hay”
“Cậu mới nói tiếng chim.”
Tôi bật cười, xua tan đi sự lo lắng.
“Khương Thính Thính”
“Hở?”
“Tôi vừa mới đến trường nộp hồ sơ xin chuyển ngành học.”
“Tôi chỉ muốn học những gì mình thích, không muốn chứng minh bất cứ điều gì khác.”
Cậu ấy thành thật nói một câu “ Cảm ơn cậu.”
Tôi không nói gì nữa. Chỉ đang nghĩ độ ấm trong giọng nói của cậu ấy hẳn là ngang với bàn tay ấm áp nắm tay tôi trên triền núi ngày hôm đó.
“Lê Phỏng, chúng ta đánh cược đi.”
“Hở”
“Nếu tôi đạt hạng nhất, cậu đồng ý với tôi một điều kiện nhé.”
“Khoá màn hình điện thoại tôi chưa thay đổi.” Cậu ấy nói
“Không phải cái này.”
“.... Được.”
Cậu ấy đồng ý, nhưng cũng học nhanh chóng “ Cậu cũng thế”
“Thầy giáo vụ nói kết quả thi cuối kỳ của tôi phải xếp Top 3 mới được chuyển chuyên ngành.” Cậu ấy nói “ Nếu tôi làm được, cậu cũng đồng ý với tôi một điều kiện nhé.”
“Được.”
Tắt máy xong là gần đến lượt tôi. Người trước tôi là Lục Tần Chấp.
Trong khán phòng tiếng vỗ tay như tiếng sấm. Người bạn đứng bên cạnh tôi nói “ Cậu ấy thể hiện rất xuất sắc, may quá tôi không xếp ngay sau cậu ta, nếu không thì áp lực quá chời.”
Tôi tự tin bước lên khán đài, lướt qua cậu ta. Cậu ta ngước lên nhìn tôi, trong mắt là cảm xúc gì đó tôi chẳng rõ.
Mà cũng chẳng còn muốn biết rõ.
Tôi đứng trên bục diễn thuyết, dưới kia biển người đông nghịt. Ánh sáng khán đài làm tôi nhìn không rõ người phía dưới. Trong ánh sáng vàng rực đó, tôi nhớ đến buổi chiều cấp 2. Cô giáo tiếng Anh điểm danh đứng lên đọc to bài khoá. Tôi đọc ngắc ngắc ngứ ngứ, khẩu âm đặc sệt tiếng Trung, rất khó nghe. Cô giáo thở dài, vẫy tôi ngồi xuống “ Tần Chấp, em đọc đi.”
Cậu ta chậm chạp đứng lên, dễ dàng đọc lưu loát cả bài khoá. Lúc đó trong lớp bắt đầu có tin đồn tôi theo đuổi Lục Tần Chấp. Khi cô giáo thấy Lục Tần Chấp đọc xong bèn cho cậu ấy ngồi xuống, lạnh lùng nói với tôi “ Trình độ như em người ta liệu có để mắt tới em không?”
Tôi bị phạt đứng suốt bốn tiết học, nên từ đó cũng chẳng còn dũng khí nói tiếng anh trước mặt người khác. Nhưng hôm nay, tôi đứng đối diện micro, nói rất lưu loát. Từng từ từng từ đều chắc chắn, không giống người đã từng yếu đuối kém cỏi xưa kia chút nào.
Chương 12
Lục Tần Chấp vẫn là người đứng thứ nhất đó.
Tôi chỉ đứng thứ 5, không đủ tư cách tham gia chung kết luôn. Thế nhưng có thể đứng trên khán đài nói tiếng Anh, tôi đã hoàn thành được mong ước thuở ban đầu.
Ngày trao giải, Hạng Nhất không tham gia.
Cậu ta đến hàng cháo hải sản mà tôi từng mua cho cậu ta. Chụp một bức ảnh rồi đăng lên mạng xã hội. Là một bát cháo, từ nóng hôi hổi đến nguội ngắt nguội ngơ.
Nhưng có ai quan tâm đâu, mọi người còn đang bận thán phục ngạc nhiên kinh sợ trước việc Lê Phỏng vượt mặt Lục Tần Chấp, thi cuối kỳ đạt luôn Hạng Nhất.
Hoàn toàn phá vỡ chuỗi thành tích liên tục đứng thứ nhất của Lục Tần Chấp.
“Siêu thế nhỉ!!! Làm sao mà làm được hay vậy.”
“Đang thấy mình học cũng được, bỗng nhiên nhìn này tinh thần học tập bị kích thích hừng hực.”
“Lần này thắng sát nút, hơn có mỗi một điểm.”
“Tôi đoán lần sau Lục Tần Chấp có thể nhanh chóng phục thù thôi.”
Tiếc rằng không có lần sau. Vài hôm sau, Lê Phỏng chuyển khoa thành công. Sau kỳ nghỉ hè, thi thoảng trên mạng trường có ảnh của cậu ấy. Cậu ấy cắt tóc ngắn hơn, cắt cao để lộ gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc nét. Ánh mắt sắc lạnh, thần thái kiêu ngạo. Tuy nhìn không phải style dễ gần nhưng đẹp trai rõ nét, nên không ít người hỏi thăm cậu ấy.
Hôm ấy cậu ấy đến tầng 2 toà nhà chính, khoanh tay dựa tường chờ đợi, chân dài thẳng tắp đứng đó đợi giờ tan học.
Quần chúng hóng hớt thì thào “ Đấy là giảng đường khoa Luật, Lê Phỏng học khoa An Toàn thông tin đến đây làm gì?”
Nhưng mà nhanh thôi, họ đã biết đáp án.
Bởi vì nó quá là rõ rồi.
Mắt người ấy dán chặt vào cái thân tôi đang ngồi ở hàng đầu.
Người luyện chó : “ Anh bắt mắt quá đấy, đi chỗ khác đứng đi.”
Anh là chú chó vui vẻ : [Bảo bảo hờn dỗi]
Sau đó anh ấy ngoan ngoãn đổi chỗ. Mười mấy phút sau, tôi nhắn tin cho anh
Người luyện chó: “Tan học rồi”
Anh là chú chó vui vẻ: “Tới nè”
Dọc đường anh ấy liến thoắng nói về đồ nhúng lẩu bữa hôm nay. Trên xe tôi thấy không còn thuốc an thần nữa.
“Anh mua cho em kem vị xoài đấy.”
Anh ấy hắng giọng, nắm lấy tay tôi.
Trời xanh nắng đẹp, đường rộng thênh thang, chưa tới nửa tiếng sau sẽ về đến Nhà
(hết)