Trúc mã là trapboy - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-13 05:51:59
Lượt xem: 700
3
Nhắc tới cũng trùng hợp, Tần Nhiễm và tôi đều học chuyên ngành thiết kế chuyên nghiệp, cô ta và hai trao đổi sinh khác đều vào lớp chúng tôi, chúng tôi lại một lần nữa trở thành bạn học cùng lớp.
Tuy rằng đã làm bạn trung học hai năm, nhưng giữa hai chúng tôi không có quá nhiều giao tiếp. Năm cô ta kết giao với Chu Phóng, tôi cũng theo bản năng giữ khoảng cách mà không qua lại nhiều. Cho nên hiện tại nhiều lắm cũng chỉ là bắt đầu có giao tiếp.
Chương trình học năm hai đại học vốn tương đối nhiều, học kỳ trước tôi lại ghi danh thi tiếng Anh CET-4, cho nên sau khi tan học ngoại trừ làm thêm, tôi còn phải dành thời gian làm đề CET-4, thời gian rảnh rỗi không nhiều.
Tần suất Chu Phóng tìm tôi ít đi tôi cũng không quan tâm, thỉnh thoảng buổi tối sẽ chat vài câu trên wechat.
Chỉ có một lần tôi làm thêm dạy kèm xong, đến cửa hàng trà sữa trước cổng trường mang trà sữa cho bạn cùng phòng thì thấy Chu Phóng và Tần Nhiễm ngồi đối diện nhau, không biết đang nói chuyện gì, Tần Nhiễm vui vẻ nói, Chu Phóng nhếch môi kiên nhẫn nghe. Nhưng trong ánh mắt luôn mang theo ý tứ như cười như không.
Khi tôi nhìn bọn họ ở quầy đơn, Chu Phóng nhìn thẳng vào mắt tôi. Hắn sửng sốt một chút ánh mắt mới có thay đổi, trong ý cười ngược lại có thêm vài phần chân tình. Chu Phóng không chút do dự đứng dậy đi tới trước mặt tôi, hỏi: “Em làm thêm xong về rồi à?”
Tần Nhiễm đã nhìn theo hành động của Chu Phóng, thấy là tôi, ý cười cũng nhạt đi một chút, nhưng vẫn cất giọng nói với tôi: “Này Thanh Hoan, đêm nay cùng chúng ta ăn cơm cùng nhau đi, nhiều người, náo nhiệt một chút.”
“Em nghĩ sai rồi Tần Nhiễm, em mới là người kia.” Chu Phóng lắc đầu: “Anh vốn tới để chờ Thanh Hoan, chỉ là vừa hay gặp em, em nói cùng nhau ăn cơm, anh không tiện từ chối.”
Nụ cười trên mặt Tần Nhiễm có chút không chịu nổi. Tôi nhìn ra được Tần Nhiễm cố ý lấy lòng Chu Phóng, nhưng thái độ không cự tuyệt cũng không chấp nhận của Chu Phóng khiến tôi không rõ rốt cuộc hắn xuất phát từ tâm trạng gì.
Chu Phóng cũng không nói trước với tôi sẽ đến trường học tìm tôi, cho nên tôi đã ăn xong ở bên ngoài mới trở về.
Tôi tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn một cái, vẫn đáp lại: “Tôi không đói bụng, đêm nay không ăn.”
Tần Nhiễm hơi kinh ngạc: “Thanh Hoan, cậu làm như vậy để giảm béo sao?”
Cô ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, lắc đầu khuyên tôi: “Sức khỏe mới là quan trọng nhất, cách giảm béo không khoa học, sớm muộn gì cũng sẽ có tác dụng ngược, cũng sẽ làm hỏng thân thể.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lời nói quan tâm của cô ta lại mang theo chút âm dương quái khí.
Tôi do dự rồi nói: “Không, chế độ ăn uống của tôi luôn khá lành mạnh”.
Dừng một chút lại chậm rãi bổ sung một câu: “Nhưng tôi cảm thấy cô nên ăn ít muối một chút, đừng rảnh rỗi quá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truc-ma-la-trapboy/3.html.]
Mặt Tần Nhiễm lúc đỏ lúc xanh: “Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cô.”
Tôi gật đầu, “Cảm ơn, tôi cũng vậy.”
Lúc đó mấy ly trà sữa đặt hàng đã làm xong, tôi xách trên tay, thấy tôi thật sự muốn đi Chu Phóng cố gắng giữ lại: “Thanh Hoan, anh đặc biệt tới cho em một sự kinh ngạc, cùng anh ăn một chút chứ? Gần đây em bận quá, chúng ta đã một thời gian không gặp nhau.”
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Tôi và bạn cùng phòng hẹn tối nay cùng nhau đến phòng tự học giải đề, bọn họ đều đang chờ trà sữa của tôi đấy. Lần sau cậu nói trước cho tôi biết, tôi sẽ chừa thời gian rảnh cho cậu.”
Chu Phóng đành phải không miễn cưỡng nữa, tôi nói tạm biệt rồi rời đi.
Qua hai ngày sau, lúc đi học trên người tôi có thêm một ít ánh mắt quan sát với ý vị sâu xa, tôi nhận thấy được chút dị thường, lại không hiểu loại dị thường này là từ đâu mà đến.
Cho đến sau khi tan học rời đi với bạn cùng phòng, một bạn học có tính cách tuỳ tiện từ phía sau đuổi tới ôm lấy eo của tôi gọi: “Thanh Hoan!”
Tôi có chút mờ mịt: “Cái gì?”
“Ngày hôm qua ở câu lạc bộ hoạt động nghe Tần Nhiễm nói hai người từng là bạn học, còn cho chúng tôi xem ảnh chụp chung của mọi người!”
Tôi: “...”
Hiểu rồi, nguồn gốc ở đây.
Tôi sờ đầu cô ấy nói: “Đừng ghen tị, nếu giảm đi một nửa cân nặng, cô sẽ bị đưa đi nghiên cứu.”
Cô ấy vóc dáng không cao, còn chưa nặng tới tám mươi cân.
Thật ra tôi cũng không rõ Tần Nhiễm cho mọi người xem ảnh chụp chung gì, nhưng ngày hôm sau tôi đã thấy được trên diễn đàn của trường.
Một bức ảnh nóng hổi được dán ở hàng đầu trang.
[Kinh khủng! Nữ sinh tài năng khoa thiết kế nội thất chuyên nghiệp lại là như vậy!]
Nhấn vào có thể nhìn thấy ảnh chụp chung của lớp trong đại hội thể thao của trường, tôi đứng ở một góc, đang trong thời kỳ béo phì, hình ảnh của tôi còn được đặc biệt phóng đại.