Trúc mã của tôi - 18
Cập nhật lúc: 2024-12-21 16:47:27
Lượt xem: 133
18
“Lên đại học rồi, ít uống trà sữa đi, cẩn thận thành heo đó.”
Mẹ tôi chỉnh lại cổ áo cho tôi, dù sắp phải chia xa nhưng vẫn không nói được mấy lời dịu dàng: “Ít ăn đồ ăn nhanh, đừng suốt ngày ngồi điều hòa, đừng ở trong ký túc xá mãi… Tôi chỉ thấy có mỗi Bạch Thanh là không ghét cậu.”
Chuyện tôi và Bạch Thanh yêu nhau nhanh chóng được báo cho cả hai gia đình, kết quả là mẹ tôi nói tôi không xứng với Bạch Thanh, còn bà Giang lại nói Bạch Thanh không xứng với tôi, hai người suýt nữa vì bất đồng mà cãi nhau.
Quả thật, là bạn thân mà.
“Đừng lo. Theo như bà nói, thì một ngày nào đó, anh ấy cũng sẽ chán tôi, rồi chia tay thôi.” Tôi bất đắc dĩ nói, “Máy bay sắp bay rồi, bà bớt nói nữa đi.”
“Cố gắng đối xử tốt với con trai nhà bà đấy.” Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi, rồi quay sang Bạch Thanh, “Con trai à, cô bé này sắp teo hết tay chân rồi, phải nhờ con chăm sóc cẩn thận cho cô ấy nhé.”
“Tôi sẽ chăm sóc mà, bác ạ.” Cậu ấy đáp lại.
“Ôi giời, còn gọi là bác nữa, gọi mẹ luôn đi. Lần đầu gặp tôi đã muốn con làm con trai của tôi rồi.”
“…”
Cái gì? Tôi chẳng tồn tại à!!
…
May mà chuyến bay không bị trễ.
Tôi âm thầm nghĩ đây là dấu hiệu cho thấy những ngày tháng sắp tới của tôi và Bạch Thanh sẽ thuận lợi và may mắn.
“Nếu mệt thì ngủ một lát nhé, còn hai tiếng nữa mới đến.” Bạch Thanh lấy từ trong túi một chiếc chăn mỏng đắp lên người tôi, “Không mệt thì cũng đắp, điều hòa lạnh lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/truc-ma-cua-toi/18.html.]
“Haiz, cậu đúng là y như mẹ tôi, chẳng trách mẹ tôi thích cậu thế.”
Tôi chia chiếc chăn cho cậu ấy một nửa — dù tôi biết chúng tôi giờ trông sẽ rất buồn cười, “Trong túi có từng này chỗ, đem thêm cái chăn phí phạm quá.”
Tôi miệng thì phàn nàn, nhưng trong lòng lại vui mừng khôn xiết.
Mỗi khi nghĩ đến việc tình yêu đơn phương tưởng chừng như sẽ không bao giờ có kết quả của mình lại được đáp lại, tôi không khỏi vui sướng.
“Không sao, chỉ cần để cậu không bị cảm lạnh là được.”
Cậu ấy giờ cũng ngày càng biết nói những lời ngọt ngào, thật đáng ghét.
“Haiz, cậu là chuẩn bị phó chủ tịch hội sinh viên đại học A rồi mà lại có gia đình từ lúc còn chưa khai giảng, từ chàng trai lạnh lùng trở thành chiếc áo khoác ấm áp.” Tôi cúi đầu nghịch ngón tay cậu ấy, giọng đầy kiêu ngạo, “Chắc mấy cô gái còn chưa kịp động lòng đã phải vỡ mộng rồi.”
“Cô ấy là một đại mỹ nữ của trường B, tôi kiếm được rồi.” Cậu ấy đưa tay véo mặt tôi.
Cậu ấy luôn có một câu khiến tôi trái tim loạn nhịp, thần kinh căng thẳng, sẵn sàng bỏ hết lý trí để yêu cậu ấy.
“Bạch Thanh.” Tôi lại tiến gần thêm một chút.
“Hửm?”
“Sau khi tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé.” Tôi dừng lại một chút, vẫn quyết định nói hết những gì vừa nghĩ trong lòng.
Một tia nắng chiếu vào mắt cậu ấy, tôi rõ ràng đọc thấy trong ánh mắt ấy sự ấm áp bất chợt nở rộ.
Tôi biết mình đã thắng.
“Thế thì nghe theo em, công chúa của anh.”