Trọng Sinh Vào Tân Thời Đại - C14
Cập nhật lúc: 2024-07-20 10:50:41
Lượt xem: 1,158
Tôi không để ý đến việc đôi vợ chồng này tức giận đến mức nào.
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, tôi nhìn thấy Tần Tư Vũ và Hạ Phàm ở hành lang.
Cặp đôi thanh mai trúc mã này sau khi kết hôn, cuộc sống cũng không ngọt ngào như tôi tưởng tượng, bọn họ đang cãi nhau, Hạ Phàm muốn bỏ đi, Tần Tư Vũ muốn giữ anh ta lại.
Tôi nghe thấy giọng nói của Hạ Phàm đang nói: “Em có biết vừa rồi lúc mọi người trên bàn tiệc bàn luận về chuyện Tần Hoài Thước và Tần Diệu Đồng giống anh em ruột hơn, thì bọn họ nhìn anh với ánh mắt kỳ quái như thế nào không?”
Giọng nói của Tần Tư Vũ mang theo vẻ mệt mỏi: “Chẳng phải anh đã sớm biết rồi sao? Bây giờ anh cảm thấy ngại ngùng, là vì thấy Tần Diệu Đồng xinh đẹp hơn sao, hay là vì thân phận hiện tại của cô ta...”
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Tôi thản nhiên đi ra ngoài, hai người vệ sĩ đi theo sau tôi.
Tôi không nhìn vẻ mặt của bọn họ.
Cũng không cần thiết phải nhìn.
Lúc đi xa, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cãi vã của bọn họ.
Sau khi tham dự hôn lễ của Tần Hoài Thước, tôi trở về trường học, tiếp tục đắm chìm trong nghiên cứu của mình.
Tôi không mấy quan tâm đến chuyện bên ngoài, trong thời gian học tiến sĩ, người mà tôi thường xuyên liên lạc cũng chỉ có thầy hướng dẫn và các anh chị khóa trên.
Tóc của mọi người đều đang rụng như nhau.
Lần nữa nhìn thấy tin tức về nhà họ Tần, là trên mạng.
Khu đất mà nhà họ Tần mua xảy ra chuyện.
Không chỉ rót một khoản tiền lớn vào đó, mà còn có công nhân bị thương, không biết ở giữa đã xảy ra chuyện gì, có người đồn đại là do nơi đó không sạch sẽ, có thứ dơ bẩn.
Bây giờ thậm chí còn có cả ban ngành chuyên môn đến tiếp quản.
Có người chụp được ảnh một ông lão mặc đồ đạo sĩ cầm la bàn đi vào trong một ngôi nhà cũ kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-vao-tan-thoi-dai/c14.html.]
Tôi không quan tâm đến chuyện của nhà họ Tần, cho đến khi tôi nhìn thấy một mặt dây chuyền hình hồ lô quen thuộc trong vô số những bức ảnh được lan truyền trên mạng.
Tôi nhìn rất lâu, đến mức người bên cạnh đến cũng không nhận ra, thầy hướng dẫn lên tiếng: “Nhìn gì mà chăm chú vậy?”
Tôi ngẩng đầu: “Thầy, em muốn xin nghỉ.”
Tôi liên lạc với Tần Hoài Thước, nói rằng muốn vào trong khu đất đó xem một chút.
Gần đây rõ ràng anh ta cũng bị chuyện này làm phiền đến mức sứt đầu mẻ trán, nghe thấy tôi muốn đi xem, vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Em đến đó làm gì, đừng có đến gây thêm phiền phức.”
Khu đất đó đã bị giăng dây cảnh báo, chỗ ra vào đều có người canh gác, không có ai dẫn theo, tôi không vào được.
Chờ đến khi tôi đến nơi, vẫn nhìn thấy Tần Hoài Thước đang đợi ở ven đường, đã lâu không gặp, trông anh ta tiều tụy hơn rất nhiều.
Anh ta vẫn không hiểu tại sao tôi lại đến đây.
“Diệu Đồng, nơi này không phải là nơi vui chơi gì đâu, những lời đồn đại trên mạng cũng không phải là bịa đặt, em tốt nhất đừng nên vào đó.”
Ánh mắt tôi chỉ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà cũ kỹ ọp ẹp kia, có thứ gì đó đang thôi thúc tôi tiến lên phía trước.
Một số khúc mắc mà tôi chưa bao giờ tháo gỡ được, đáp án dường như đang ở ngay trước mắt.
Lúc chúng tôi đi vào, nhìn thấy cảnh sát đặc nhiệm và ông lão mặc đồ đạo sĩ, trên tay cảnh sát đặc nhiệm thậm chí còn trang bị vũ khí giống như súng, vẻ mặt ông lão đạo sĩ rất nghiêm trọng.
Nhìn thấy chúng tôi đi vào, phản ứng đầu tiên của bọn họ là muốn đuổi chúng tôi ra ngoài.
Anan
Cho đến khi ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của ông lão đạo sĩ, một lúc sau, ông ấy dường như thở dài.
“Hóa ra là người có duyên.”
Tôi không hiểu lời ông ấy nói, nhưng mấy người chúng tôi có thể ở lại, người đi theo ông lão đạo sĩ giống như cảnh sát đặc nhiệm cũng không đuổi chúng tôi đi nữa.
Tôi không biết bọn họ là người của bộ phận nào, trông có vẻ rất có tổ chức, rất nghiêm túc.