Trọng sinh vả mặt chị gái thánh mẫu bạch liên hoa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-21 18:04:18
Lượt xem: 6,915
4
Liên tục hơn nửa tháng, hầu hết thời gian tôi dành ở trong phòng thí nghiệm.
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
Những vi khuẩn mà các anh chị khóa trên mất ba năm không nuôi được, tôi chỉ mất ba tuần đã thành công.
Những thí nghiệm mà giáo sư đã lặp lại hàng trăm lần không thành công, tôi cũng đã hoàn thành.
Tôi trở thành “cẩm lý ngư may mắn” trong phòng thí nghiệm, được họ tặng đủ loại đồ ăn vặt, còn chuyển khoản cảm ơn tôi.
Giáo sư không chỉ phát cho tôi một khoản tiền thưởng lớn, mà còn trực tiếp cho tôi suất nghiên cứu sinh, còn cho tôi theo ông làm dự án mới, cấp quốc gia lận.
Khi tôi đang vui vẻ đếm số dư sáu chữ số trong thẻ ngân hàng.
Tôi thấy Triệu Thiến Thiến bị học sinh nghèo chặn dưới lầu ký túc xá nữ.
"Chị Thiến Thiến, chị hứa sẽ tài trợ cho chúng em, rốt cuộc khi nào chị mới cho chúng em tiền?"
"Trước đây chị nói để chúng em chuyên tâm học hành, đừng lãng phí thời gian đi làm thêm, chúng em mới nghe lời chị không đi làm, giờ chúng em không có tiền ăn cơm rồi."
"Chị thực sự là người tốt bụng làm việc tốt, hay chỉ nói miệng thôi?"
Mặt Triệu Thiến Thiến đỏ bừng.
Cắn môi ấm ức nói: "Chị thực sự muốn giúp các em, không phải chỉ nói miệng, chỉ là thời gian này chị gặp vấn đề về kinh tế."
Nhưng lời giải thích này không được họ hiểu.
Người dẫn đầu nhóm học sinh nghèo mất kiên nhẫn nói: "Đó là vấn đề của chị, không liên quan đến chúng tôi!"
Đây là những học sinh nghèo mà Triệu Thiến Thiến dùng tiền của tôi để tài trợ.
Không chỉ không biết ơn, thậm chí còn cho rằng tất cả đều là đương nhiên.
Tôi cười khẩy, đúng là đáng đời!
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Lúc này, Triệu Thiến Thiến nhìn thấy tôi, mắt chị ấy lập tức sáng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-va-mat-chi-gai-thanh-mau-bach-lien-hoa/chuong-4.html.]
"Em gái, em đến đúng lúc lắm, mau đưa học bổng của em cho họ, coi như chị mượn của em, khi nào có tiền chị sẽ trả lại cho em luôn."
Tôi chớp mắt, ngây thơ nói.
"Chị ơi, tiền của em cũng đã quyên góp cho trẻ em nghèo vùng núi rồi, làm gì còn tiền nữa!"
Triệu Thiến Thiến lập tức trợn tròn mắt: "Không thể nào, em làm sao mà quyên góp?"
Tôi lấy ra biên lai quyên góp của Hội Chữ Thập Đỏ mà tôi đã nhờ bạn cùng phòng làm giúp.
Lại nhẹ nhàng nói: "Em học chị làm việc tốt, làm người tốt, vì chị sao em vậy mà, trước chị chẳng khuyên nhủ em phải học tập Đức Mẹ, không phải sao?!"
"Chị, em nhớ bố mẹ mới cho chị ba nghìn tệ tiền sinh hoạt mà? Chị nhìn những người này mỗi bữa ăn bánh bao và dưa muối, uống canh rong biển miễn phí, thật đáng thương làm sao!"
"Em tin chị mỗi bữa ăn sơn hào hải vị cũng thấy không thoải mái, mau đưa tiền sinh hoạt cho họ, ít nhất để họ ăn một bữa no chứ."
(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)
Triệu Thiến Thiến lập tức ngẩn người, không thể tin được nhìn tôi.
Chị ấy đã chuẩn bị tinh thần bị tôi mắng mỏ, rồi đóng vai người đáng thương để mọi người thông cảm.
Nhưng tôi lại khác thường, không những không mắng chị ấy, mà còn nhẹ nhàng giúp chị ấy đưa ra ý kiến.
Tôi quả thật là một người em gái hiểu chuyện.
5.
Nói đến mức này rồi, Triệu Thiến Thiến muốn giả vờ ngốc cũng không được.
Chị ta đành phải lúng túng nói: "Đó là tiền sinh hoạt của tôi, tôi cũng cần ăn cơm mà."
Lúc này, trong nhóm học sinh nghèo có một cô gái tên là Vương Nhã, ôm cánh tay của Triệu Thiến Thiến, tỏ ra đáng thương mà nói.
"Chị Thiến Thiến, bọn em đã ba ngày không ăn cơm rồi, ngày nào cũng ra căng tin xin cơm trắng miễn phí, bọn em cũng ngại lắm."
"Bọn em biết chắc chắn chị đang gặp khó khăn về tài chính, nếu không chị đã không thiếu tiền ăn của bọn em. Nhưng chị là tiểu thư nhà giàu, tiết kiệm chút xíu cũng đủ tiền sinh hoạt một tháng của bọn em rồi."
"Nếu không còn cách nào khác, bọn em sẽ đi gặp cố vấn để trình bày tình hình, mượn chút tiền để ăn cơm cũng được."