Trọng Sinh Trở Về - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-12-31 04:05:12
Lượt xem: 236
Cô không còn tâm trí để ý đến cậu học sinh kia nữa, lập tức chạy đến văn phòng tổ giáo viên.
Đây là lần đầu tiên học sinh lớp 13 háo hức chờ đợi cuộc họp phụ huynh đến vậy.
Trong thời gian qua, tất cả đều cắm đầu vào học. Phụ huynh ban đầu nghĩ rằng con mình bị ma nhập. Nhưng khi cầm bảng điểm trên tay, họ mới nhận ra, có lẽ người “ma nhập” là thế giới này.
---
Tôi đứng trước bảng vàng, nhìn tên mình ở vị trí số một.
“Lục Thừa – thần thoại bất bại?”
Có lẽ nên đổi thành tôi.
---
Khi đã nếm được vị ngọt của sự cố gắng, cả lớp 13 thay đổi hoàn toàn. Mỗi ngày, mọi người học hành chăm chỉ hơn ngày trước.
Nhìn không khí hăng say, tinh thần đoàn kết của cả lớp, cô Lưu không khỏi rơi nước mắt xúc động.
Chẳng bao lâu, các giáo viên chủ nhiệm lớp khác bắt đầu kéo nhau đến lớp 13 để tham quan, học hỏi.
Cô Lưu bưng cốc trà kỷ tử, đứng trước cửa lớp như một vị thần giữ cổng, nghiêm trang nói với những giáo viên đến xem:
“Đứng xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn học trong lớp tôi đang học tập.”
---
Thời gian trôi qua nhanh chóng, giống như kiếp trước, tôi tiếp tục đăng ký tham gia cuộc thi Hóa học, dưới sự hướng dẫn đặc biệt của cô Lưu.
Thật ra, ngay từ đầu, cô Lưu không quá xem trọng tôi.
Dẫu sao, việc tham gia thi đấu không giống như học tập bình thường. Đề thi luôn đòi hỏi sự sáng tạo và linh hoạt, điều này có thể là gánh nặng với học sinh đến từ vùng quê như tôi. Thậm chí, nó có thể làm chậm tiến độ học tập thường ngày.
Cô Lưu hiểu rõ hoàn cảnh của tôi khác xa so với các bạn trong lớp 13. Họ phần lớn đều xuất thân từ gia đình khá giả, không phải lo lắng về kinh tế. Nhưng tôi chỉ có một mình.
Tôi không có quá nhiều cơ hội để đặt cược.
Cô Lưu nghĩ rằng, nếu tôi tập trung toàn bộ sức lực vào việc học chương trình phổ thông và thi vào một trường đại học hàng đầu, đó sẽ là lựa chọn tốt nhất. Tham gia thi đấu thì có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.
Tôi nhìn cô với ánh mắt kiên định:
“Cô Lưu, em là người đứng đầu niên cấp Đức Thượng.”
Niên cấp Đức Thượng – nơi tôi đã phá vỡ truyền thuyết bất bại của Lục Thừa.
Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
---
Khi tôi hoàn thành trơn tru toàn bộ các yêu cầu khắt khe của bài thực nghiệm Hóa học mà không bị trừ một điểm nào, cô Lưu đứng bên cạnh, xúc động đến mức không thốt nên lời. Cuối cùng, cô bật ra một câu:
“Lâu Miên! Em đúng là sinh ra để làm Hóa học! May mà lúc trước cô có con mắt tinh tường, kéo em vào đội thi đấu. Nếu không thì thật phí mất một tài năng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-tro-ve/chuong-9.html.]
Việc vừa tham gia thi đấu vừa đảm bảo học tập bình thường không hề dễ dàng. Tôi gần như tận dụng từng mảnh thời gian nhỏ nhất để học tập.
Trân trọng thời gian, trân trọng cơ hội.
Kiếp trước, vì quá tự ti, tôi đã luôn coi Lục Thừa là mục tiêu và chỉ nhìn về phía hắn, bỏ qua giá trị của chính mình.
Tôi chỉ biết rụt rè đi theo bước chân của hắn. Khi gặp khó khăn, tôi muốn lùi bước, muốn trốn tránh. Khi bị người khác sỉ nhục, tôi chỉ biết nhẫn nhịn, thậm chí còn tự trách bản thân.
Người tự ti luôn tìm kiếm giá trị của mình qua ánh mắt của người khác.
Những lời chế giễu từ Tô Hàn Xu và Trình Vũ đã đẩy tôi vào hố sâu nghi ngờ chính mình, thậm chí phủ nhận tất cả giá trị bản thân.
Nhưng ở kiếp này, tôi không muốn làm một ngọn cỏ yếu ớt nữa.
Tôi muốn trở thành một bông hướng dương, kiên cường vươn lên. Đó là lời hứa của tôi với chính mình khi được sống lại lần nữa.
Tôi muốn có một tương lai tốt đẹp thuộc về riêng tôi, và để đạt được điều đó, tôi phải tự tay mình tạo ra.
--
Tôi thuận lợi vượt qua vòng sơ khảo và bước vào vòng hai.
Xanh Xao
Nhưng ngay sáng ngày thi vòng hai, khi kiểm tra lại đồ đạc, tôi phát hiện tấm thẻ dự thi của mình đã biến mất.
Tôi lật tung căn phòng chưa đầy 10 mét vuông lên ba lần, nhưng vẫn không tìm thấy.
Kiểm tra điện thoại, tôi phát hiện vào nửa đêm hôm qua có một người lạ gửi lời mời kết bạn, nhắn tin:
“Học tỷ, chị có đánh rơi thẻ dự thi không?”
Tôi vội vàng chấp nhận và chạy đến phòng thí nghiệm số 2, nơi người đó nói đã nhặt được thẻ của tôi.
Nhưng tôi đến quá sớm, phòng thí nghiệm vẫn khóa.
Lần này, trường thi không ở trường Đức Thượng mà ở trường Tam Trung. Tôi cần lấy được thẻ dự thi trước khi kịp di chuyển đến địa điểm thi.
Không chần chừ, tôi trèo qua cửa sổ vào phòng thí nghiệm và thấy thẻ dự thi nằm ngay trên bục giảng.
Nhưng đúng lúc đó, cửa sổ bị kéo xuống và khóa từ bên ngoài.
Qua khe cửa, tôi thấy Tô Hàn Xu và Trình Vũ đang đứng bên ngoài. Tô Hàn Xu nhàn nhã bước tới gần, giọng nói mang theo sự chế nhạo:
“Hả? Hóa ra người đứng đầu cũng phải chạy trốn trước giờ thi sao?”
Tôi cau mày nhìn bóng dáng hai người họ rời đi.
Trong khi đó, ở bên ngoài trường, Tống Hoa mang theo một hộp cơm sáng, sốt ruột nhìn xung quanh.
“Miên Miên đâu rồi? Còn chưa tới, sắp vào phòng thi rồi.”
Chu Đồng Vũ nói:
“Hay để mình đi tìm cô Lưu, biết đâu Miên Miên đang đi cùng cô ấy.”
Cậu vừa dứt lời thì thấy cô Lưu hớt hải chạy tới:
“Các em có thấy Lâu Miên không?"