Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Ta Nắm Giữ Vận Mệnh - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:49:18
Lượt xem: 117

8

 

Đêm khuya, Tôn bà tử, người quản lý phòng bếp lớn, sợ hãi rụt rè đứng trước mặt ta.

 

Ta nở một nụ cười ngây thơ, ra hiệu cho bà ấy ngồi xuống nói chuyện nhưng bà không dám.

 

Hôm trước, sổ sách của phòng bếp lớn được đưa lên, ta liếc mắt đã phát hiện ra vấn đề trong đó.

 

Ta vẫn án binh bất động, giả vờ như không hiểu gì.

 

Nhưng đêm ấy, ta sai người đón cháu trai của Tôn bà tử từ trường học tư về phủ, còn cho cậu bé mấy viên mật quả để ăn.

 

Tiền bạc chưa hẳn là quan trọng nhất, bây giờ ta nắm quyền quản gia, quản lý nhân sự, mọi việc thực sự thuận tiện hơn rất nhiều.

 

Sau khi biết tin, Tôn bà tử vội vã bò quỳ đến trước mặt ta, kể hết tất cả về cách bà ấy phối hợp cùng Lý Nhiễm để làm giả sổ sách.

 

Bà ấy còn đảm bảo với ta rằng từ nay sẽ giám sát Lý Nhiễm thật kỹ, tuyệt đối không để bà ta can thiệp vào phòng bếp lớn.

 

Ta cười nhạt, ngăn bà ấy không cần tiếp tục thề thốt: “Không cần vậy đâu. Ngược lại, ta còn muốn bà cứ thoải mái phối hợp với bà ta.”

 

“Nhất là trong việc chuẩn bị thuốc bổ cho phụ thân. Nhớ để bà ta tự tay nấu một bát thuốc cho phụ thân mới được.”

 

“Như thế, mới thể hiện được lòng yêu thương của bà ta dành cho phụ thân, phải không?”

 

Toàn thân Tôn bà tử run lên, ta không nhìn đến bà ấy, chỉ tập trung ngắm khóa bình an trong tay.

 

Chỉ nghe một tiếng “thình thịch”, bà ấy quỳ mạnh xuống đất dập đầu đồng ý: “Di nương là chủ tử, tất nhiên muốn gì làm nấy.”

 

“Thế nào? Hôm nay di nương lại tiếp tục động thủ sao?”

 

Tôn bà tử nịnh nọt tiến thêm một bước: “Đại tiểu thư quả thật đoán việc như thần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-ta-nam-giu-van-menh/chuong-7.html.]

 

Ta cười mỉa mai, không phải là ta đoán giỏi, mà chính bức thư tình uỷ mị kia đã phát huy tác dụng.

 

Hiện tại Lý Nhiễm đang nóng lòng đến không chịu nổi, nhất định sẽ nhanh chóng hành động.

 

Bà ta không chỉ muốn phụ thân sớm nâng mình lên làm chính thất, mà còn muốn sau khi trở thành chính thất sẽ lập tức tìm cách kết thúc mạng sống của phụ thân để được tự do bên gã tình lang kia.

 

Cho nên, độc dược chắc chắn sẽ được hạ một cách chậm rãi và đều đặn.

 

“Vậy những dược liệu kia bà đã xử lý ổn thỏa chưa?”

 

“Theo đúng lời đại tiểu thư, đã thay hết toàn bộ và thu hồi. Những thứ mà di nương chôn giấu đều chỉ là thuốc chữa ho cho mấy tiểu nha hoàn trong hậu viện.”

 

Tôn bà tử ghé sát vào, hạ giọng nói nhỏ: “Nô tỳ còn sắp xếp vài tiểu nha hoàn tình cờ đi ngang qua phòng bếp vào lúc đó, vừa khéo thấy được di nương.”

 

Ta liếc xéo bà ấy một cái, bà ấy  liền giải thích ngay: “Đại tiểu thư yên tâm, lúc ấy di nương đã rời khỏi bếp từ lâu, không có gì đáng nghi. Chỉ là có thể chứng minh rằng Lý di nương từng ghé qua phòng bếp thôi.”

 

Ta hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Triều Xuân Phong.

 

Nàng lập tức đưa cái hộp đã chuẩn bị sẵn cho Tôn bà tử: “Đây là phần thưởng của đại tiểu thư dành cho cháu bà.”

 

“Cho cháu bà học hành tử tế, sau này biết đâu còn có thể được ghi danh bảng vàng.”

 

Tôn bà tử ôm hộp, dập đầu không ngừng: “Đa tạ đại tiểu thư ban thưởng.”

 

Ta nhìn mái tóc đã lốm đốm bạc của bà ấy, trong đầu hiện lên hình ảnh bà ấy nịnh bợ đứng sau Lý Nhiễm ở kiếp trước.

 

Thật ra, ta có thể trưởng thành như hôm nay, cũng phải cảm ơn sự bức bách của Lý Nhiễm, mỗi bước đều dồn ta đến tận cùng.

 

Những thủ đoạn đó, những âm mưu quỷ kế ấy, đều là ta học từ bà ta mà ra.

 

Chỉ là, hiện tại ta đã chiếm thế thượng phong, nên mới có thể dùng đạo của bà ta để trả lại cho bà ta.

Loading...