TRỌNG SINH NUÔI CHỒNG TỪ BÉ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:46:10
Lượt xem: 497
6
Khả năng b.ắ.n cung của Lưu Vu đã tiến bộ nhanh chóng còn đạt tới trình độ bách phát bách trúng.
Cuối cùng cũng đến ngày mà ta mong chờ, Lưu Vu vậy mà trong ngày đại hội săn b.ắ.n bộc lộ tài năng, bắt được hươu trắng mang điềm lành.
Bởi vì hươu trắng đúng là hiếm thấy, lão hoàng đế cố ý đem người bắt được vào gặp mặt.
Hoàng đế thế nhưng không nhận ra đây là nhi tử của mình, vẫn là đại thái giám bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở thì hắn mới nhớ ra.
“Hắn chính là nhi tử duy nhất mà Huệ phi đã mất lưu lại, Tam hoàng tử Lưu Vu.”
Lão hoàng đế nghe được tên Huệ phi liền nhíu mày, đại thái giám đúng lúc một câu, “Tam hoàng tử trưởng thành, mặt mũi có vài phần giống bện hạ.”
Lão hoàng đế vừa nghe Tam hoàng tử lớn lên giống mình, thì những ký ức tốt đẹp còn sót lại về Huệ phi hiện lên trong lòng, hắn cũng không vội đuổi Tam hoàng tử đi.
Ba nén vàng của ta có tác dụng!
Ta đem sự kiện lão hoàng đế gặp Lưu Vu đến sớm hơn một năm, đem cơ hội Thái Hậu dựa vào ân tình này để tính toán Lưu Vu ở kiếp trước chặt đứt, gia đình của bà ta không thể dựa vào đó để kiêu ngạo, cũng không có cơ hội độc hại Lưu Vu.
Ánh mắt ta không dừng lâu trên người lão hoàng đế, mà quay đầu nhìn phía khán đài cách đó không xa, sau rất nhiều ngày ta mới thấy được gương mặt thuộc mặt kia.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Đó là ta, là ta mười năm trước, thiên kim kiêu ngạo tùy hứng của tướng phủ - Triệu Uyển Uyển.
Có được vẻ đẹp như trăng sáng, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ở giữa một đám quý nhân xiêm y lộng lẫy vẫn nổi bật nhất.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Tam hoàng tử - người đã săn được hươu trắng.
Kiếp trước người săn được hươu trắng là Thái Tử, Triệu Uyển Uyển bởi vì muốn có được sừng của hươu trắng nên đã quen biết rồi lưu luyến Lưu Hành, thế cho nên đối với người được chỉ hôn là Tam hoàng tử một bụng oán khí.
Kiếp này, ta muốn ngăn chặn Triệu Uyển Uyển và Thái Tử tiếp xúc, để nàng chú ý tới điểm tốt của Lưu Vu, dù chỉ một chút cũng được.
Lưu Vu tính tình ôn hòa, đối mặt với yêu cầu của nữ tử mà mình ái mộ, hắn khẳng định sẽ chắp tay nhường lại.
Hai người tiếp theo sẽ có ấn tượng tốt về nhau, lại sau nữa có thể thành một đôi phu thê ân ái.
Lấy thân phận hiện tại của ta, khả năng thay đổi là cực nhỏ, ta cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào hai người.
Hy vọng Lưu Vu trở thành hoàng đế mạnh mẽ, hy vọng Triệu Uyển Uyển sẽ thích Lưu Vu, bọn họ tương thân tương ái đồng lòng phá tan hết trở ngại, đầu bạc đến già.
Mà một người ngoài như ta, sẽ chọn thời cơ thích hợp để rời cung, tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống này.
---
7
“Ta thật là coi khinh ngươi, vậy mà bị ngươi lừa đến xoay quanh.”
Thái Tử Lưu Hành không biết từ lúc nào xuất hiện ở trước mặt ta, mà ta, giống như thấy được Tử Thần.
“Thật ra Tam hoàng tử vẫn luôn che giấu, ta cũng không biết hắn vì sao đột nhiên lại cưỡi ngựa b.ắ.n cung lợi hại như vậy.”
Lòng ta cầu may mắn, hy vọng mình có thể lừa gạt Thái Tử giống như lần trước, có thể thoát khỏi hắn.
Nhưng Lưu hành không phải đồ ngốc, sau khi hắn nhận thấy không đúng thì đã vạch trần được lời nói dối lúc trước của ta.
“Dã tâm đủ lớn đấy, ngươi mơ mộng đứa con hoang kia nhận được sủng ái của phụ hoàng lần nữa sao?!”
Thái Tử bay lên hung hăng đá vào bụng ta, thấy ta ngã trên mặt đất, hắn lại đá thêm cái thứ hai, thứ ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-nuoi-chong-tu-be/chuong-4.html.]
Ta đau đến cuộn tròn thành một đoàn, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Không thể chết, ta không muốn c.h.ế.t đến như thế sớm.
Ta bắt lấy ống quần của Thái Tử, vẫn còn ý đồ làm lay động tâm tư hắn.
“Ta…… Đi đến đại hội săn bắn, là bởi vì…… Bởi vì ái mộ Thái Tử ngài, nghe nói ngài thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ta vừa lúc cũng biết một ít, cho nên mới xuất hiện ở đây, muốn tranh thủ được hảo cảm của ngài.”
Máu tươi không ngừng chảy ra khỏi miệng ta, ta nói năng đứt quãng, chật vật không chịu nổi.
“Tam hoàng tử…… Hắn một hai phải đi theo ta, khả năng…… trong lúc đó, nhìn lén động tác của ta, học được cưỡi ngựa b.ắ.n cung.”
“Ồ, vậy là ta hiểu lầm tấm lòng của ngươi.” Thái Tử Lưu Hành dừng chân, kéo ta từ mặt đất lên.
“Nếu ngươi nói lão tam chỉ dựa học trộm ngươi, liền có thể đi săn được hươu trắng hiếm thấy, vậy tài b.ắ.n cung của ngươi khẳng định rất lợi hại.”
Thái Tử một tay bế ta lên, ném trên lưng ngựa, đem ta đưa tới một đồng cỏ khác.
“Ta cho ngươi một bộ cung tiễn, nếu ngươi có thể b.ắ.n trúng hồng tâm, ta sẽ thả ngươi đi.”
Ta ôm bụng từ trên lưng ngựa trượt xuống, còn chưa kịp vui mừng thì thấy hồng tâm mà Thái Tử chỉ định đặt trên bụng một con ngựa đang chạy.
“Bắn trúng hồng tâm, sẽ thả ngươi đi.” Thái Tử đỡ lấy thân hình run rẩy của ta, ở bên tai nhẹ giọng nói.
Ta run rẩy mà dùng tay cầm mũi tên, thật muốn đem mũi tên b.ắ.n vào trái tim của người sau lưng.
Nhưng hắn sẽ không đắc ý được mấy ngày nữa, ta còn muốn sống để nhìn kết cục bi thảm của hắn..
Ta nhìn chằm chằm con ngựa đang phi nước đại, kéo cung hết cỡ.
“Nếu ngươi b.ắ.n không trúng,” Thái Tử Lưu Hành bóp bả vai ta, phát ra hàn ý nồng đậm, “Ta sẽ biến ngươi làm thành nhân trư (bị cắt tứ chi), thả ngươi ra đường lớn, làm cho những ai can đảm lừa gạt ta, phản bội ta nhìn xem báo ứng như thế nào.”
Trái tim ta muốn ra khỏi cổ họng, hô hấp của người phía sau càng dồn dập, hắn đang chờ để chê cười ta.
Tay của ta cuối cùng cũng b.ắ.n ra mũi tên.
Ta từng là thiên kim tướng phủ, nhưng thứ ta thích nhất không phải cầm kỳ thi họa, mà là cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Mũi tên trúng vào hồng tâm!
“Hay, hay lắm.” Thái Tử nhìn kết quả, cười lạnh hai tiếng.
“Vậy Thái Tử, ta có thể đi rồi chứ.” Ta cho rằng ta đã tránh được một kiếp.
“Đương nhiên, bổn Thái Tử nói chuyện giữ lời, chỉ là……” Thái Tử bắt lấy cổ tay của ta, đem ta quăng trên mặt đất.
“Ta thật sự không quen nhìn nô tỳ đắc ý, cần phải trừng phạt ngươi một chút.” Thái Tử dùng đôi giày nạm châu khảm vàng nghiền lên đốt ngón tay ta.
“Vốn dĩ muốn dùng hình phạt kẹp tay ngươi, đáng tiếc nơi này không có công cụ.”
Thái Tử đè mạnh đến mức muốn nghiền nát xương ngón tay ta, ta đau đến sắp ngất đi, trong đầu lại hiện lên từng cảnh từng cảnh của kiếp trước, ta nhớ rõ Lưu Vu trước khi chec nắm tay của ta, “Uyển Uyển, nhân lúc ta còn sống, ngươi mau trốn đi, giống như một chú chim bay khỏi cái lồng vàng hoàng cung này.”
Nước mắt mơ hồ chảy ra, ta chỉ hận, hận vì sao lại muộn màng…
Đời trước ta hận chính mình, hận mình mắt cao hơn đầu, hận mình không biết nhìn người.
Hận mình đến lúc trượng phu sắp chết, mới nảy sinh tình yêu với hắn.