Trọng Sinh Một Trăm Lần Trong Truyện Sắc - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-12-22 00:01:24
Lượt xem: 868
Nước mắt hắn lạnh lẽo và tuyệt vọng, rơi trên da thịt ta, như sương tuyết giữa mùa đông.
Ta vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng sức lực hắn lại cứng như sắt thép.
Cho dù ta đánh đập, kêu gào thế nào, hắn vẫn giữ chặt ta, xé toạc y phục ta...
Ta biết hắn đã bị thiên đạo khống chế.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Sau khi xong việc, hắn nằm trên giường ngủ thiếp đi, ta nhặt từng món đồ rơi vãi trên mặt đất, mặt không cảm xúc mặc lại chúng.
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, ta đang ngồi bên bàn, tay cầm một cuốn sổ cũ kỹ, trầm ngâm.
Hắn hỏi: "Nàng đang làm gì?"
Ta đưa cuốn sổ cho hắn.
"Đây là sổ sách của Thái tử, cũng chính là Hoàng đế hiện giờ. Vì cuốn sổ này, Thái phó dưới sự chỉ thị của Thái tử đã g.i.ế.c sạch cả nhà ta và tất cả huynh đệ trong tiêu cục. Ngươi tưởng người nhà ngươi là do ta sai người g.i.ế.c sao? Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy, g.i.ế.c cả gia tộc ngươi mấy trăm người? Chẳng qua là Thái tử muốn tiêu hủy chứng cứ trong tay Thái phó, nên đã bí mật sai người của Vạn Hoa Lâu ra tay mà thôi."
Hắn vuốt cuốn sổ, giọng nói lạnh lùng: "Chân tướng sự việc, ta tự sẽ điều tra rõ. Nhưng nàng, cũng không phải hoàn toàn vô tội."
Ta thở dài, nói với hắn: "Giang Nhập Niên, ngươi có biết, chân tướng của thế giới này không?"
Ta kể cho hắn nghe về một trăm lần trùng sinh của ta, cùng với bí mật về thiên đạo từ thế giới khác đang thao túng vận mệnh chúng ta, không giấu diếm điều gì.
Trời dần sáng, ta và hắn cứ thế nói chuyện suốt cả đêm.
Ta khát khô cổ họng, uống cạn chén trà lạnh trên bàn.
Hắn cười lạnh: "Thẩm Tri Ý, nàng điên rồi sao? Nàng nghĩ ta sẽ tin những chuyện hoang đường như vậy?"
"Ta biết những chuyện ta nói rất hoang đường, nhưng đó là sự thật. Ta đã thành thật nói hết mọi chuyện với ngươi rồi. Nếu ngươi có thể hiểu thấu, có lẽ sẽ không bị thiên đạo khống chế tâm trí nữa."
"Ta sẽ không tin những lời ma quỷ của nàng nữa!" Hắn cầm cuốn sổ, tức giận rời khỏi phòng.
Ra khỏi cửa, hắn không quên dặn dò A Ảnh, chuẩn bị nước nóng cho ta tắm rửa.
Vì ta đã nói ra sự thật với nam chính, thiên đạo nổi trận lôi đình, hắn uy h.i.ế.p ta, lần này sẽ khiến ta c.h.ế.t càng thảm khốc hơn.
"Đừng phí lời nữa, hắn sẽ không tin ngươi đâu!" Giọng nói của thiên đạo như gió lạnh mùa đông, lạnh lẽo thấu xương.
Giang Nhập Niên mỗi đêm đều đến tìm ta, tinh thần hắn càng lúc càng điên cuồng, ta biết đó là do thiên đạo đang giở trò.
"A Tri, A Tri, ta thật sự rất yêu nàng!"
"Tại sao chúng ta lại là kẻ thù? Ta không thể yêu kẻ thù g.i.ế.c phụ thân."
"A Tri, trên thế gian này ta chỉ còn lại mình nàng. Nàng có thể thương xót ta một chút được không?"
"A Tri, sẽ có một ngày, ta sẽ g.i.ế.c nàng!"
Ta nghiến răng chịu đựng, chờ đợi đến ngày cốc chủ Dược Vương Cốc đến Vương phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-mot-tram-lan-trong-truyen-sac/chuong-11.html.]
Cốc chủ xem mắt cho Giang Nhập Niên, nói có cách khôi phục thị lực. Tin tức này như một tia sáng, soi rọi bóng tối trong lòng Giang Nhập Niên.
Tối hôm đó, tâm trạng Giang Nhập Niên rất tốt, hắn ôm ta, nhẹ nhàng cắn tai ta: "A Tri, trong lòng nàng vẫn còn ta."
Ta kể cho hắn nghe một chuyện cũ: "Ngươi còn nhớ không, năm ngươi mười hai tuổi, có lần mắt ta bị mù tạm thời."
"Nhớ."
Lúc đó, ta hỏi hắn, nếu ta thật sự không nhìn thấy nữa, hắn sẽ làm sao? Giang Nhập Niên khi còn nhỏ trả lời, hắn sẽ tìm đại phu giỏi nhất chữa trị cho ta.
Ta tiếp tục hỏi hắn, nếu đại phu không chữa được thì sao?
Hắn nói, vậy thì hắn sẽ làm gậy chống, làm đôi mắt của ta, chăm sóc ta cả đời.
"Cốc chủ đã hẹn ta ngày mai chữa mắt. Đến lúc đó ta lại có thể nhìn thấy dáng vẻ của nàng rồi." Giọng nói hắn tràn đầy mong đợi và vui mừng.
Ta gật đầu nói được.
Chữa mắt mà cốc chủ nói, chính là thay cho hắn một đôi mắt khỏe mạnh.
Một tháng sau khi chữa bệnh, hắn cuối cùng cũng khôi phục thị lực.
Hắn tỉ mỉ chọn một bộ trường bào thêu kim tuyến, thắt lưng đeo ngọc bội vàng, theo mỗi bước chân nhẹ nhàng lay động, phát ra âm thanh du dương.
Hắn đẩy cửa sân nhỏ của ta, muốn cho ta một bất ngờ.
Khi hắn đẩy cửa sân, mùi m.á.u tanh nồng nặc ập vào mặt.
Ta bị c.h.é.m thành mấy khúc, t.h.i t.h.ể vứt đầy sân.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt, c.h.ế.t lặng.
Hắn như trở về đêm hôm đó, trốn trong vò nước nhìn người thân bị g.i.ế.c chết, giống như địa ngục A Tỳ.
Khuôn mặt hắn méo mó, hai mắt đỏ ngầu, dường như tất cả hy vọng và ánh sáng đều bị rút cạn, chỉ còn lại tuyệt vọng và đau đớn sâu sắc.
Hắn vội vàng chạy đến, nâng đầu ta lên, nhìn thấy hốc mắt ta lõm sâu, nhãn cầu đã biến mất.
Hắn run rẩy nói: "A Tri, nàng lại lừa ta đúng không? Nàng mau tỉnh lại, nàng mau tỉnh lại đi!"
Hắn chợt nhớ đến cuộc trò chuyện năm mười hai tuổi, còn có nửa câu sau.
Hắn hỏi ta, nếu người mù là hắn, ta sẽ làm sao?
Ta mỉm cười đáp: "Ta sẽ đưa mắt cho ngươi."
Ta sẽ đưa mắt cho ngươi!
Khoảnh khắc đó hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra hai viên nhãn cầu trong hốc mắt hắn, là của ta.
Ánh sáng trong cuộc đời hắn đã lụi tàn, hắn gào khóc thảm thiết, mỗi tiếng khóc như xé nát linh hồn mình.
A Ảnh quỳ sau lưng hắn, hắn hoàn hồn bóp cổ A Ảnh, nghiến răng nghiến lợi: "Ta bảo ngươi bảo vệ nàng, ngươi bảo vệ nàng kiểu gì?"