Trọng Sinh Lấy Lại Những Gì Thuộc về Mình - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:14:10
Lượt xem: 143
Tôi đi lang thang trên đường, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một chàng trai thoáng qua.
Là cậu ấy?
Hôm nay mới thi xong, tính theo thời gian thì chẳng phải là bây giờ sao?
Tôi giật mình, lập tức đuổi theo chàng trai đó.
Cậu ấy đeo tai nghe, đang qua đường, một chiếc xe tải đang lao tới với tốc độ cực nhanh.
Chàng trai hoàn toàn không chú ý đến.
Ngay lúc nguy cấp, tôi lao tới kéo cậu ấy ra, lực mạnh đến nỗi chúng tôi cùng ngã xuống đất lăn hai vòng mới dừng lại.
Cậu ấy đè lên người tôi, đỡ người dậy rồi thấy tôi mặt đỏ bừng, lại quay lại nhìn cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi.
Xác nhận là tôi vừa cứu cậu ấy một mạng.
"Cảm ơn cậu."
Tôi tức giận mà không nói ra lời, cậu ấy cảm ơn tôi sao mà không mau đứng dậy đi? Cậu biết không, mặc dù cậu rất gầy nhưng cao như vậy cũng nặng lắm đấy!
Mà còn gần tôi thế này, cậu đẹp trai quá khiến tôi có chút không chịu nổi!
Chàng trai nhận ra tư thế của chúng tôi có chút không ổn, vội vàng đứng dậy, rồi đỏ mặt nói sẽ mời tôi ăn cơm để báo đáp nhưng vì có việc quan trọng nên vội vã rời đi.
Tôi đương nhiên biết cậu ấy có việc quan trọng, người này chính là thiên tài nổi tiếng khắp thành phố năm xưa, Thôi Chi Hằng.
Thủ khoa môn toán trong kỳ thi đại học, năm ấy thi lý thuyết khó nhất mà vẫn đạt điểm số cao nhất thành phố, rồi trở thành thủ khoa của tỉnh.
Sau đó vào học viện Khoa học Trung Quốc, vài năm sau trở thành tiến sĩ trẻ nhất, giải quyết những vấn đề khó khăn nhất thế giới, nhanh chóng trở thành người nổi tiếng toàn quốc.
Tương lai của cậu ấy rõ ràng là vô cùng tươi sáng.
Tiếc là cậu ấy có một khuyết điểm rất đáng tiếc.
Đó là vào năm thi đại học, vì qua đường bị xe tải đ.â.m phải, khiến cậu ấy bị cắt cụt đôi chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-lay-lai-nhung-gi-thuoc-ve-minh/chuong-3.html.]
Dân mạng phân tích rằng, nếu cơ thể cậu ấy khỏe mạnh, chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở thành tựu này, có lẽ đó chính là sự bất công của số phận.
Vừa rồi tôi đã cứu cậu ấy.
Chắc chắn sau này cậu ấy sẽ còn thành công hơn nữa!
4
Tôi trở về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn nóng hổi.
Tôi nhìn thấy nét mặt hiền lành của bố và nụ cười hiền hậu của mẹ.
Trong khoảnh khắc đó, nước mắt tôi tuôn trào không ngừng, nghĩ đến kiếp trước bố mẹ c.h.ế.t thảm như vậy, tôi còn chưa kịp từ biệt họ, bèn òa khóc, lao vào ôm chặt lấy bố mẹ.
Hai người họ rõ ràng bị tôi dọa cho hoảng sợ.
"Chẳng lẽ là thi không tốt sao?"
"Yên tâm đi con gái, cho dù thi không tốt, bố cũng sẽ không để con phải chịu thiệt thòi đâu."
Nhưng chính vì không muốn tôi chịu thiệt thòi mà bố đã ra đi trong uất ức.
Tôi vội vàng lau nước mắt.
"Không phải đâu, con chỉ cảm thấy hơi mệt thôi."
Bố mẹ lập tức lại nở nụ cười.
"Vậy thì ăn cơm xong tắm một cái rồi nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Tối đó nằm trong chăn, điện thoại đột nhiên rung lên.
Tôi mở ra, là một yêu cầu kết bạn.
Vì tò mò tôi chấp nhận, đó là một ảnh đại diện màu xám của một chàng trai.
"Tôi là Thôi Chi Hằng."