Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-12-18 12:40:54
Lượt xem: 347
Đã quyết là làm, sau khi bàn bạc cả một ngày trời, Tô Y Điềm đưa một số bạc cho Du Tú Liên, nhờ nàng ấy tìm kiếm một gian nhà để mở xưởng may thêu ở kinh thành.
Biết được Tô Y Điềm và Du Tú Liên muốn khởi nghiệp, Diệp Thanh không nề hà tìm người quen giúp đỡ mình về chuyện khế ước đất đai, nơi nào giá tốt, khung cảnh thanh tịnh đều cho thư đồng ghé qua đặt vấn đề một lượt.
Chuyện nhà chồng của Du Tú Liên cũng đến hồi ngã ngũ, nàng ấy bao nhiêu năm tần tảo lo lắng cho bọn người hút m.á.u đó ra sao, hàng xóm xung quanh ai cũng đều có thể chứng thực
Cho nên Hách Quần hưu thê không có lý do, ngoài ý đồ muốn sủng thiếp diệt thê, còn vướng vào tội bạo hành thê tử, bỏ rơi con cái, không chỉ phải trả lại của hồi môn cho Du Tú Liên, còn phải bồi thường thêm cho nàng ấy hai mươi lượng bạc, nếu không sẽ bị phạt tù hai năm.
Một nhà Hách Quần sợ hãi, vội vàng bán nhà trong đêm để kịp đưa số bạc ấy cho Du Tú Liên, không nhà không cửa, không công ăn việc làm, nữ tử phong trần kia nào thèm ở lại, liền quay về Vạn Xuân Lầu. Hách Quần chỉ đành dắt díu hai ông bà già cùng cô em chồng lười biếng trở về quê làm ruộng.
Bởi vậy mà Du Tú Liên cũng có thêm một ít bạc đóng góp cho cửa tiệm sắp tới.
Gian nhà này do một người quen của Diệp Thanh giới thiệu, dù nép mình trong ngõ nhỏ nhưng cũng là nằm trên trục đường chính của phố thị hướng ra chợ trung tâm, lại không xa phủ nha của Đô Sát Viện là bao, Tô Y Điềm và Du Tú Liên rất ưng ý, ngay lập tức dọn vào.
Vì thân phận đặc thù, Tô Y Điềm không dám quá mức rêu rao bên ngoài, chuyện tuyển thợ và liên hệ với khách hàng đành để cho Du Tú Liên phụ trách, còn nàng sẽ nhận nhiệm vụ sáng tạo mẫu thêu và hoa văn mới mẻ cho cửa tiệm.
Mọi chuyện sắp xếp đâu vào đấy, xưởng may thêu rất nhanh sẽ có thể khai trương.
Mấy hôm nay Diệp Thanh có việc phải đi đến quân doanh ngoại thành một chuyến cho nên Tô Y Điềm tự thuê kiệu về phủ.
Kiệu gỗ lắc lư một đoạn đường dài, Tô Y Điềm ngồi bên trong có chút sốt ruột liền thò đầu ra ngoài, nhìn thấy cảnh vật xung quanh lạ lẫm vội vàng giãy dụa hét lớn.
Hai tên hộ vệ mặt mũi lạnh lùng như hắc bạch vô thường nơi âm tào địa phủ vén mành kiệu, khom lưng tỏ vẻ cung kính, nhưng lời lẽ ngang ngược càn quấy, không hề cho Tô Y Điềm cơ hội phản đối.
“Chủ tử của bọn ta muốn thăm hỏi Vinh trắc phi một chút, mong Vinh trắc phi bớt chút thời gian để đến Đông Cung làm khách.”
Đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến Đông Cung, địa bàn của Tiêu Dật.
Hắn dường như có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc như d.a.o khó chịu nhìn về phía sân đình trước tiền sảnh.
Nhưng khi dợm thấy bóng dáng lẻ loi của Tô Y Điềm bước vào, gương mặt lại trở về dáng vẻ nhân hậu khoan thai đầy giả tạo.
“Em dâu đã đến rồi.”
Tiêu Dật cười nửa miệng, tự tay châm trà cho Tô Y Điềm đang rụt cổ lo lắng e dè phía đối diện.
“Thần thiếp tham kiến Thái Tử.”
“Người một nhà, đừng khách sáo.” Đôi mắt xếch hẹp dài híp lại, như con rắn độc đang đánh giá con mồi.
“Không biết Thái Tử gọi thần thiếp đến đây có chuyện chi cần dạy bảo.” Tô Y Điềm không dám lỗ mãng, chỉ có thể cẩn thận mở lời.
“Ngươi biết đấy, Cô là Thái tử, bận rộn trăm bề, từ lúc hai người thành thân đến giờ vẫn chưa có một lần gặp gỡ thăm hỏi cuộc sống hôn nhân của đệ muội thế nào, trong lòng không khỏi áy náy.” Tiêu Dật vẻ mặt ôn hòa, rất ra dáng một huynh trưởng lo lắng cho em trai trong nhà.
Nếu không phải biết rõ sự mâu thuẫn sâu sắc đến mức muốn g.i.ế.c hại đối phương thì có lẽ Tô Y Điềm đã bị những lời nói quan tâm của hắn lừa gạt.
Thật ra, hôm nay khi đối mặt với Tiêu Dật ở khoảng cách gần như vậy, Tô Y Điềm có chút cảm thán.
Hắn cũng không phải tệ, gương mặt tuấn tú cùng thân hình cao lớn hút mắt so với Tiêu Cảnh Hoằng cũng là một chín một mười, chỉ là thiếu đi mất phần thanh lãnh nho nhã, nhìn hơn mấy phần sự âm độc và nham hiểm, khiến cho Tiêu Dật trở nên hung bạo và dữ tợn trong mắt nhiều người.
Ngoài ra môi trường nuôi dưỡng sai lầm dưới trướng hoàng hậu và nhà họ Triệu đã khiến hắn càng ngày càng trở nên cực đoan và cố chấp với quyền lực tối thượng.
Người như vậy không xứng là hoàng đế, âu bị thất bại trong cuộc chiến giành ngai vàng cũng là lẽ đương nhiên.
Thấy Tô Y Điềm không hưởng ứng mà chỉ chăm chú nhìn mình, Tiêu Dật có chút gai người.
Đáy mắt của nàng vừa như nói lên rất nhiều điều, lại như một mặt hồ phẳng lặng sâu không thấy đáy khiến hắn không thể nào đọc vị nổi.
Điều này khiến Tiêu Dật có chút khó chịu, nhưng lại vấn vương sự tò mò muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Vì sao nàng lại nhìn hắn như vậy?
“Hai người mới cưới không lâu, nhưng Cô thấy lục đệ vẫn bận rộn đi về giữa Vinh vương phủ và hoàng cung, không có buổi thượng triều nào là vắng mặt, đoán chắc là ngươi cũng chịu nhiều ấm ức, chi bằng mời đến Đông Cung nói chuyện cho khuây khỏa.”
Tô Y Điềm nghe đến đây thì nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào kể lể: “Thần thiếp ngay từ đầu đã biết lục điện hạ không thích mình, cho nên không dám trèo cao, không nghĩ Thái Tử thương tình tác hợp, nhưng dưa hái xanh không ngọt, từ lúc thành thân đến nay, lục điện hạ còn không thèm nhìn thần thiếp lấy một lần, cho dù thần thiếp làm cách gì đi nữa cũng không thể thu hút được ánh mắt của ngài ấy, Thái Tử, người học rộng hiểu nhiều, có thể bày cách giúp cho thần thiếp được không?”
Tiêu Dật nheo mắt, nhìn nữ tử đang khóc đến hoa lê đái vũ trước mặt, đột nhiên cảm thấy chán ghét vô cớ.
“Ngươi nói, Tiêu Cảnh Hoằng không thèm nhìn ngươi lấy một cái, vậy bình thường hai người ở chung với nhau thế nào?”
“Ở chung?” Tô Y Điềm cao giọng, như một đố phụ ra sức than thở về chồng mình: “Ngài ấy còn không thèm bước chân vào viện của thần thiếp, cũng cấm thần thiếp không được bén mảng đến chính viện cũng như Tích Chỉ Trai và thư phòng của ngài ấy, ngoại trừ viện tử của mình, thần thiếp không được phép đi lung tung trong phủ, thị vệ và bà tử canh gác nghiêm ngặt, càng không coi thần thiếp là chủ tử, thần thiếp ở đó khổ sở trăm bề.”
Vô dụng.
Nghe đến đây Tiêu Dật đã biết vì sao hắn đột nhiên thấy ghét bỏ Tô Y Điềm.
Đúng là nữ tử vô dụng, quyến rũ một tên nam nhân cũng làm không ra hồn.
Nàng không được Tiêu Cảnh Hoằng coi trọng, còn bị gia nhân trong phủ khinh thường, vậy thì không xứng là con cờ đặt bên cạnh lục đệ của hắn.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Mong mọi người ủng hộ và follow nhé.
Trước khi đuổi Tô Y Điềm đi về, Tiêu Dật vẫn còn một thắc mắc muốn làm cho rõ.
“Ngươi có biết Diệp Thanh, giám sát ngự sử của Đô Sát Viện?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-22.html.]
Tô Y Điềm ngẩng đầu, sau đó lau vội nước mắt, gật đầu như giã tỏi: “Biết chứ, Diệp đại nhân nổi tiếng như vậy, thần thiếp tất nhiên là biết rồi, lần trước thần thiếp còn chứng kiến cảnh ngài ấy bắt trộm trên phố, quả nhiên là dáng vẻ phi phàm, anh hùng kiệt xuất…”
Nói đến đây, Tô Y Điềm tỏ ra bẽn lẽn thẹn thùng: “Thần thiếp đươc ngài ấy giúp đỡ một lần, rất muốn báo ân, nhưng lại không thể liên hệ trực tiếp, chờ trước cổng Đô Sát Viện cả ngày cũng không gặp được, không biết là Thái tử hoàng huynh có thể…”
Nói đến đây, nàng ngập ngừng nhìn lên Tiêu Dật đầy ẩn ý.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Hắn không thể nhẫn nại thêm với nữ tử quê mùa ngu dốt lại không biết lượng sức mình như thế này, nhất quyết phất tay cho thị vệ lôi nàng ra ngoài.
Lần trước nghe báo cáo, tưởng rằng Tô Y Điềm có mối quan hệ sâu xa nào với Diệp Thanh mới khiến hắn ra tay tương trợ. Ai ngờ chỉ là một sự nhầm lẫn tai hại.
Diệp Thanh làm sao có thể yêu thích bộ dáng mê muội này của Tô Y Điềm chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong triều chỉ có mỗi Đô Sát Viện là khó xử lý nhất, bọn họ từ đầu đến cuối chỉ nghe lệnh và làm việc cho mỗi mình hoàng thượng, bao nhiêu năm nay Tiêu Dật cố gắng lôi kéo nhưng vẫn hoàn công cốc.
Sau cuộc nói chuyện vô nghĩa này, Tiêu Dật nghĩ hắn phải tìm một cách khác để tiếp cận Diệp Thanh mới được.
Tô Y Điềm lại lần nữa nghiêng ngả trên cỗ kiệu nhỏ, lần này thì đi đúng đường trở về Vinh Vương phủ.
Cho đến khi đã an tọa trong Cẩm Tú viện, Tô Y Điềm vẫn nghe thấy trái tim đang đập bình bịch trong lồng ngực.
Bàn tay run rẩy còn chưa cầm lên nổi chung trà nguội, ngoài cửa đã vang lên âm thanh hớt ha hớt hải của nha hoàn Mẫn Nhi.
“Nô tỳ tham kiến điện hạ.”
“Tất cả đi ra ngoài đi.”
Mẫn Nhi len lén quăng cho Tô Y Điềm một ánh mắt cảnh cáo rồi tiu nghỉu cụp đuôi đóng cửa lại.
Tiêu Cảnh Hoằng đi đến thư án ngồi xuống trước mặt Tô Y Điềm.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa. Mong mọi người ủng hộ và follow nhé.
Đây là lần đầu tiên sau khi ở chung với nhau tại trấn Thạch Đầu, hai người bọn họ mới chân chính ngồi gần nhau đến vậy.
Trước đây Tiêu Cảnh Hoằng chỉ đứng trước cửa qua loa mấy câu là đi luôn.
Lần này hắn lại chịu ngồi lại, điều đó chứng tỏ hắn có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
Đôi mắt phượng bao phủ một tầng sương lạnh quét qua một vòng từ trên xuống dưới Tô Y Điềm, sau đó mới hờ hững hỏi: “Vừa từ đâu về?”
Nghe kiểu chất vấn này, Tô Y Điềm đoán Tiêu Cảnh Hoằng đã biết chuyện nàng gặp gỡ Tiêu Dật.
“Thái Tử cho mời dân nữ đến Đông Cung thưởng trà.”
“Vậy ư? Không xảy ra chuyện gì?” Tiêu Cảnh Hoằng gõ ngón táy xuống bàn, ánh mắt quan sát biểu cảm của Tô Y Điềm trước mặt.
“Có hỏi thăm vài câu về cuộc sống của dân nữ ở Vinh Vương phủ.”
“Ngươi nói thế nào?”
“Nói sự thật.”
Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày, dường như không nghĩ đến Tô Y Điềm lại đáp một cách thản nhiên như thế.
“Cả kinh thành này đều biết ta là đỉa mà đòi đu chân hạc, thương xót cho ngài hoa nhài phải cắm bãi phân trâu. Vậy cần gì phải che giấu bịa chuyện chứ. Cứ thành thật một lần, đỡ phải bị Thái tử hỏi tới hỏi lui. Huống chi thời gian ngài ở trong cung còn nhiều hơn vương phủ, Thái tử cũng không phải ngu ngốc, làm sao không nhận ra chứ.”
Cạch một tiếng, chung trà rơi khỏi khay gỗ, lăn xuống thảm.
Tiêu Cảnh Hoằng không vui, hai đầu mày nhăn lại: “Ngươi là đang trách móc bổn vương?”
Tô Y Điềm nhẹ nhàng nhặt chung trà lên, đặt về chỗ cũ: “Dân nữ không dám, chỉ cảm thấy nói như vậy cũng không có gì là không tốt. Sau này sẽ tiện cho hai người chúng ta hành động.”
“Hành động? Ngươi biết ta muốn làm gì? Còn ngươi muốn làm gì?” Tiêu Cảnh Hoằng vặn hỏi.
“Dân nữ không biết việc của điện hạ, nhưng dân nữ biết rõ bản thân.” Tô Y Điềm khiêm nhường từ tốn đáp: “Những gì dân nữ muốn làm đều đã gửi gắm cho điện hạ cả rồi.”
Một cơn tức giận trào lên rồi lại nghẹn lại ở lồng ngực.
Bất giác Tiêu Cảnh Hoằng nhớ đến bức hưu thư và hòa ly thư đang bị vo lại nhét dưới đáy tráp gỗ trong hộc bàn ở thư phòng.
Vừa nhận được mật báo Tô Y Điềm bị mời đến Đông Cung, hắn đã tức tốc trở về đây muốn nhìn xem nào có hề hấn gì không. Nàng thì hay rồi, vỗ cùng sảng khoái thừa nhận mọi chuyện của bọn họ mà chẳng chút đau lòng hay xấu hổ.
Hắn không muốn ở đây nói chuyện với Tô Y Điềm nữa, nếu không hắn sợ mình sẽ không nhịn được mà mắng nhiếc nàng một phen.
Nhưng trước khi rời đi, Tiêu Cảnh Hoằng vẫn không kiềm được mà bật thốt lên câu hỏi:
“Ngươi dạo gần đây rất thân thiết với Diệp Thanh của Đô Sát Viện?”
Lại là Diệp Thanh.
Tô Y Điềm âm thầm siết chặt vạt váy, khe khẽ lắc đầu: “Ngài ấy tình cờ giúp đỡ một người quen của dân nữ, để báo ân gặp nhau được vài lần, còn chưa được tính là quen biết. Diệp đại nhân bận rộn chính sự, lại không phải người dễ dàng thân cận, dân nữ cũng không dám khua môi múa mép trước mặt ngài ấy, nghe nói chiếu ngục là nơi có vào mà không có ra, không phải chỗ dành cho người thường, dân nữ có chút sợ hãi.”
“Vậy thì tốt.” Tiêu Cảnh Hoằng có chút hài lòng, rốt cuộc tâm trạng kiềm nén của hắn từ nãy đến giờ đã trở về trạng thái bình ổn. “Nhớ lấy những lời ngươi nói, cách xa người đó ra một chút. Nếu không đừng trách bổn vương không cảnh báo trước.”
Nói xong, người đã phất tay áo rời đi.