Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-12-13 11:25:41
Lượt xem: 394
Nghỉ ngơi mấy ngày, thuốc thang đều đặn, Tô Y Điềm đã có thể đi lại bình thường, đầu gối cũng không còn đau nhức ê ẩm nữa.
Hôm nay nàng muốn ra ngoài một chuyến, chủ yếu là muốn hỏi thăm chút tin tức của Diệp Thanh.
Người ta đã tốt bụng giúp đỡ mình, Tô Y Điềm cảm thấy nàng nên tỏ chút lòng biết ơn với chàng.
Nghĩ là làm, Tô Y Điềm đi đến phòng bếp, cầm một nén bạc cười nói chào hỏi với Đinh thị.
“Trắc phi sao hôm nay lại ghé phòng bếp đầy mùi dầu khói này thế?” Nhìn thỏi bạc trên tay, Đinh thị đương nhiên đon đả hơn hẳn thường ngày.
“Ta muốn mượn phòng bếp làm vài món điểm tâm quê nhà.”
Đôi mắt ti hí của Đinh thị mở to sáng rỡ, bà ta nhìn Tô Y Điềm như thể đã nhìn thấu tâm can của nàng
“Ây da, trắc phi có lòng rồi, khẩu vị của điện hạ nô tỳ biết rõ nhất, ngài ấy trước giờ đều quen thanh đạm, không ăn được cay, cũng không chịu được nhiều dầu mỡ, trắc phi phải ghi nhớ trong lòng, tránh khéo quá hóa vụng…”
Đợi khi Đinh thị nói cho đã, Tô Y Điềm mới xoay người lại, nở một nụ cười lễ độ hết mức: “Ta đã biết, phiền Đinh ma ma ra ngoài nghỉ ngơi trước, ta sẽ làm nhanh thôi.”
Đã không cần mình giúp sức, Đinh thị cũng không cần ở lại đây bận bịu chân tay nữa, liền quày quả bỏ đi tìm mấy bà tử khác tám chuyện.
Không có Đinh thị léo nhéo bên tai, Tô Y Điềm thoải mái bước chân vào phòng bếp, lịch sự chào hỏi với phụ tá họ Đỗ của Tào đầu bếp.
Đỗ Phi chỉ một lòng đi theo Tào Thịnh học nghề, không quan tâm đến những thị phi trong vương phủ, cho nên thái độ của y đối với Tô Y Điềm tương đối thân thiện.
“Phu nhân muốn làm món gì? Ta có thể hỗ trợ.”
Nghĩ đến Diệp Thanh, Tô Y Điềm quyết định làm một hộp bánh dẻo nhân đậu xanh mát lạnh thơm ngon, rất hợp với thời tiết đã vào hè có chút oi bức này.
Đỗ Phi không rời đi mà thích thú đứng một bên nhìn hai bàn tay của Tô Y Điềm đang thoăn thoắt nhào bột.
“Không ngờ lực tay của phu nhân lại tốt thế này, miếng bột rất mịn màng.”
Xong phần vỏ bánh, đến lượt nhân đậu xanh bên trong.
Đỗ Phi xung phong đi lấy cho Tô Y Điềm, hôm qua có làm giã dư một ít, y nhanh nhẹn bưng qua cho nàng.
Tô Y Điềm không khách sáo, chẳng bao lâu sau những khối bánh dẻo hình thú đẹp mắt đã được đặt ngăn nắp trong xửng.
“Phu nhân khéo tay quá, nhìn chiếc bánh hình con heo này dễ thương ghê chưa, còn con thỏ này nữa chứ…”
Tô Y Điềm nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy tự tin, tay nghề nấu ăn của nàng chính là thừa hưởng từ Tô phụ cần mẫn, yêu vợ thương con như mạng đấy.
Chính vì ganh tỵ Khương Mỹ Vân lấy được người chồng tốt đẹp như thế, còn chăm chỉ làm lụng, không để cho thê tử của mình cực nhọc mỗi ngày trong khi bản thân lại gặp phải tên nam nhân chó má vừa vũ phu lại nghiện cờ b.ạ.c cho nên Khương Cẩm Hoa mới tìm mọi cách để hãm hại và vơ vét của cải nhà họ Tô, ngay cả đứa con gái nhỏ của muội muội mình cũng không tha.
Bánh chín, Tô Y Điềm cẩn thận lấy ra một cái tráp nhỏ, rồi lót giấy dầu dưới đáy, sau đó mới bày bánh dẻo lên trên.
Buổi trưa, đã qua giờ thượng triều, giờ này hẳn là Diệp Thanh đang trên đường về Đô Sát Viện.
Tô Y Điềm ôm tráp gỗ, đứng trong con hẻm nhỏ bên hông Đô Sát Viện đợi người.
Không may cho nàng, có vẻ hôm nay Diệp Thanh sẽ trở về trễ, nàng đã đứng đợi gần một canh giờ rồi vẫn không thấy xe ngựa của chàng đâu.
Tô Y Điềm thở dài một hơi đứng dựa vào tường, hai tay ôm tráp vào bụng, đang cân nhắc không biết có nên hồi phủ chờ một ngày khác hay không thì bên hông bị húc một cái thật mạnh.
Nàng lảo đảo một cái, trước mắt vọt lên một cái bóng đen nhỏ thó.
Túi bạc bị trộm mất rồi.
Tô Y Điềm vội vã ôm tráp hộc tốc đuổi theo.
“Ăn trộm, bớ người ta ăn trộm…!!!”
Trên đường đông người qua lại, nhưng tên trộm nhỏ như chuột rất giỏi luồn lách và cũng không ai buồn đứng ra giúp đỡ một tiểu cô nương đang chật vật chạy trên đường.
Nhìn tình hình trước mặt, Tô Y Điềm lanh lẹ rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, dùng hết tốc lực bọc đầu tên trộm.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Tên trộm nhí nhìn đằng sau không thấy Tô Y Điềm đâu nữa thì vô cùng đắc ý, bắt đầu giảm tốc lực lại đi vào một con hẻm tối tăm dơ bẩn, gương mặt hí hửng nhìn vào túi bạc nằm trong lòng bàn tay lấm lem.
Một bóng đen lao ra giữ chặt lấy tên nhóc ăn trộm.
“Bắt được ngươi rồi!”
Tô Y Điềm dùng sức giữ chặt lấy bả vai của tên trộm, đối phương cũng không vừa ra sức giãy dụa, đ.ấ.m đá liên tục vào người nàng khiến cả hai ngã nhào ra đất.
Vết thương trên người Tô Y Điềm vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, rất nhanh đã thất thế trước sức mạnh như nghé con mới lớn của tên trộm nhí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-20.html.]
Ngay lúc tưởng chừng đã vụt mất tên trộm trong tầm tay, trước mặt hai người đang quần ẩu trên đất hiện ra đôi giày da dê màu đen thêu đầu hổ.
Tô Y Điềm ngước mắt lên nhìn, chợt cảm thấy rưng rưng.
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Một lần nữa, Diệp Thanh lại xuất hiện khi nàng rơi vào hoàn cảnh thảm hại.
Tên trộm nhí nhìn người mặc quan phục thì sợ hãi run rẩy đứng phắt dậy muốn chạy trốn nhưng đã bị Tô Y Điềm nhanh tay nắm lấy góc áo của nó.
Cực chẳng đã, nó khóc toáng lên, nước mắt lã chã quỳ xuống đất ra sức van xin.
“Đại nhân, tiểu thư, xin tha cho ta, mẫu thân ta bị bệnh nặng, còn bị phụ thân và nội tổ mẫu ruồng bỏ, ném ra ngoài đình, sống c.h.ế.t mặc bay, ta túng quẫn quá mới làm chuyện dại dột, cầu xin hai người thương tình tha cho ta về chăm sóc mẫu thân đi.”
Tô Y Điềm cũng từng rơi vào hoàn cảnh bị người thân vứt bỏ, thậm chí còn hận không khiến nàng c.h.ế.t sớm một chút, lúc này đây nghe tên trộm nhí khóc lóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thì cũng thấy mủi lòng, khom lưng xuống hỏi nó: “Vậy… bây giờ mẫu thân của ngươi giờ đang ở đâu, ngươi dắt ta đến đó, nếu đúng là sự thật như ngươi nói, ta sẽ không truy cứu tội ăn cắp của ngươi.”
Diệp Thanh có chút nghi ngại: “Chuyện này cần điều tra thêm, không nên dễ dàng tin tưởng lời nói của người khác…”
“Ta tin vào trực giác của mình, với lại chẳng phải còn có đại nhân ở đây sao, nó có gan tày trời cũng không dám lừa dối một giám sát ngự sử của Đô sát Viện.” Tô Y Điềm nói đến đây liền quay đầu lại ra vẻ hung dữ với tên trộm nhí: “Nếu không muốn nếm mùi cực hình của chiếu ngục thì thành thật cho ta.”
Tên trộm nhí nghe xong sợ hãi gật đầu, ngón tay giật giật kéo ống tay áo của nàng đi cùng nó men theo một con đường nhỏ đi đến một mái đình đổ nát gần một triền núi.
Nơi này Tô Y Điềm biết rất rõ, kiếp trước, trong những tháng ngày lang bạt tìm kiếm tung tích của Tiêu Cảnh Hoằng, nàng đã phải tạm trú ở đây vì không có bạc thuê phòng trọ.
Nói không ngoa, toàn bộ ngóc ngóc ở Đế Kinh này nàng đều vô cùng rành rẽ, bởi vậy lúc nãy mới có thể nhanh chóng tìm được một con đường tắt để đón đầu tên trộm nhí.
Bên trong ngôi đình đổ nát có một thân hình nhỏ thó còm cõi, ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm, đôi mắt bị đánh đến sưng húp vẫn đang hóng ra ngoài cửa.
Đến gần, Tô Y Điềm nhận ra đó là một nữ tử còn trẻ, nhưng vì cuộc sống khổ cực và những trận đòn dã man đã biến cô ấy thành người không ra người, ma không ra ma.
“Mẹ…!” Đứa trẻ ăn trộm nghẹn ngào vùng tay khỏi Tô Y Điềm chạy ào đến, nức nở: “Sao mẹ lại ra đây, không nằm nghỉ đi?”
“Con đi đâu cả buổi sáng, mẹ không yên tâm…” Nữ tử tả tơi khó khăn nói ra tiếng.
Có lẽ trên người có vết thương khiến hơi thở của nàng ấy càng thêm nặng nhọc.
Tô Y Điềm nhanh chân đi đến bên cạnh hai người, nhìn kỹ những vết thương bầm tím còn chưa đóng vảy trên người đối phương, vội vàng nói: “Nhanh, đưa đến y quán trước đã rồi nói sau, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Đoạn hướng Diệp Thanh la lên: “Diệp đại nhân, phiền ngài cho người đưa xe ngựa đến đây.”
Truyện thuộc về Đây Là Một Con Mèo Sữa, truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Diệp Thanh không hổ là vị quan thanh liêm, yêu dân như con, mặc kệ cơ thể phụ nhân này đã bốc mùi hôi thối, chàng không nề hà hỗ trợ Tô Y Điềm khiêng lên xe ngựa của mình, một đường hướng thẳng đến y quán của Hồ đại phu.
“Trời ơi, sao lại để đến nông nỗi này cơ chứ?” Hồ đại phu vừa nhìn thấy bệnh nhân đã vểnh râu mắng cho một trận: “Nếu mà để kéo dài thêm một hai ngày nữa thì trực tiếp đưa đến nghĩa trang luôn đi, không cần mắc công chạy đến đây đâu.”
Nghe vậy, tên trộm nhí càng khóc tợn hơn, ra sức quỳ gối ôm lấy ống tay áo của Hồ đại phu cầu xin ông: “Làm ơn cứu mẹ cháu với, cháu xin ngài mà.”
Tô Y Điềm ở một bên đỡ lấy nó, cũng tiếp lời: “Hồ đại phu, nhờ ông cố gắng chữa trị cho nàng ấy, bao nhiêu tiền ta cũng chấp nhận.”
Hồ đại phu phất tay: “Không nói chuyện tiền bạc, đã là thầy thuốc, nhiệm vụ cao cả nhất là cứu người, may mắn cho các ngươi là vết thương còn chưa ăn vào xương, chỉ là phải tĩnh dưỡng nhiều thì mới có thể hồi phục như xưa.”
Diệp Thanh mỉm cười, ôm quyền đáp: “Đa tạ Hồ đại phu.”
“Diệp đại nhân chớ khách sáo, mấy người ra ngoài sân chờ đi, để ta sát trùng và băng bó vết thương đâu đó sẽ gọi vào để dặn dò thang thuốc.”
Chẩn khám đâu đó xong, trong lúc chờ thư đồng của Hồ đại phu đi lấy thuốc, Tô Y Điềm mới hỏi thăm về hoàn cảnh của hai mẫu tử này.
Nữ tử này tên là Du Tố Liên, còn tên trộm nhí là con gái của nàng ấy, năm nay mới mười ba tuổi, tên là Hách Tiếu Tiếu.
Trước đây bọn họ sống ở khu nhà nghèo đằng sau chợ trời phía Tây.
Cha mẹ Du Tú Liên rất nghèo, lại nuôi đến năm miệng ăn, cuối cùng gả Du Tú Liên cho nhà họ Hách làm dâu để nhận về sính lễ là năm lạng bạc. Nhưng đáng tiếc, Hách Quần là một tên vũ phu, lại ham mê tửu sắc. Du Tú Liên có cố gắng cách mấy vẫn không khiến gã hài lòng, ba ngày hai bữa là cho nàng ấy một trận đòn nhưng Du Tú Liên vẫn nhẫn nhịn vì con gái của mình.
Chỉ là trên đời có những người không bằng thú vật, vợ không thương, con không tiếc. Hách Quần gần đây mê đắm một nữ tử chốn phong trần, nằng nặc muốn đưa nàng vào cửa, thậm chí còn đòi hưu Du Tú Liên.
Du Tú Liên tất nhiên là không đồng ý, nàng ấy làm trâu làm ngựa, buôn gánh bán bưng bao nhiêu năm nay để chăm lo cho cái nhà này, giờ khi không lại bị hưu, vừa mang tiếng xấu, lại còn phải tay trắng rời khỏi nhà.
Hai người ngay lập tức xảy ra tranh cãi, Du Tú Liên yêu cầu thư hòa ly và đòi mang bạc mà nàng đã tích cóp dành dụm bấy lâu nay rời đi nhưng Hách Quần làm sao chịu chứ, gã còn cần dùng số bạc này để rước người mới vào cửa kia mà.
Thấy Du Tú Liên cứng đầu, lại còn muốn thưa lên quan phủ, gã tức mình đánh Du Tú Liên thừa sống thiếu chết, còn muốn bán nàng và Hách Tiếu Tiếu vào kỹ viện để lấy bạc.
Du Tú Liên dùng hết sức bình sinh giữ chân Hách Quần lại để Hách Tiếu Tiếu chạy trốn mới thoát được một mạng.
Thấy nàng ấy đã thân tàn ma dại, chẳng ai muốn mua nữa, Hách Quần chán ghét ném nàng ra bãi tha ma, may nhờ có Hách Tiếu Tiếu gan lì lôi Du Tú Liền về mái đình đổ nát kia.
Nhưng vết thương trên người Du Tú Liên quá nặng, cực chẳng đã, Hách Tiếu Tiếu mới lên phố chợ, tìm kiếm con mồi trông có vẻ yếu ớt để ăn cắp bạc.