TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ! - CHƯƠNG 12
Cập nhật lúc: 2024-10-03 16:24:12
Lượt xem: 7,072
"Chu Vũ Tình, cùng tớ thi vào Thanh Hoa nhé. Trước kỳ thi đại học, chúng ta sẽ không hứa hẹn gì với nhau, chỉ dốc hết sức lực để cố gắng, để phấn đấu. Sau kỳ thi đại học, chúng ta sẽ trở thành người lớn thực sự, đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc về tương lai, được không?"
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chân thành và kiên định của cậu ấy.
Gật đầu mạnh mẽ, tôi nói: "Đúng vậy, tương lai của chúng ta, nhất định phải ở bên nhau - đầu cơ Bitcoin!"
Nói thật, kiếp trước, tôi chưa từng yêu đương nghiêm túc.
Kiếp này, tôi 18 tuổi, tuy trong lòng đầy ắp tình cảm, nhưng vẫn rất khó nói ra những lời thân mật.
Không có kinh nghiệm mà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Câu nói cùng nhau đầu tư Bitcoin này, đã là giới hạn của tôi rồi.
Học bá Điền mỉm cười, nói với tôi, được.
Về nhà, tuy tôi hơi tiếc nuối vì không thể tấn công chính xác Tưởng Nhiễm Nhiễm, kẻ đã vênh váo trước mặt tôi, nhưng chuyện mua nhà của họ đã mang đến cho tôi một ý tưởng mới.
Tôi lục lọi lại ký ức xa xôi, đầu năm 2010, khu chung cư mà gia đình tôi từng sống, vì lý do quy hoạch, giá nhà tăng vọt, chỉ trong vòng một năm đã tăng gấp đôi. Vì vậy, tôi bắt đầu vận động mẹ mua một căn hộ nhỏ ở khu chung cư cũ.
Phản ứng đầu tiên của mẹ tôi là không đồng ý.
Bà nói không muốn tôi sống lại môi trường cũ, sợ một số lời đàm tiếu ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của tôi.
Hơn nữa còn phải chạm mặt bố tôi và mẹ kế, thấy ghê tởm.
Tôi ra sức thuyết phục mẹ, khu chung cư đó gần trường, hơn nữa bố tôi và mẹ kế cũng đã mua nhà chuyển đi rồi. Nếu thật sự vì việc học của tôi, thì nên chuyển về khu chung cư đó.
Tôi rất sợ mẹ lại từ chối.
Vậy thì tôi chỉ đành phải lấy lý do ông ngoại báo mộng ra.
May mắn là lần này mẹ tôi không từ chối thẳng thừng, bà chỉ nói, tiền tiết kiệm của bà không đủ, tạm thời không mua nổi nhà ở khu chung cư đó.
"Tình Tình, mẹ biết là con chịu thiệt thòi, hay là chúng ta thuê nhà ở khu chung cư đó trước nhé?"
Làm sao mà được?!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi vẫn lấy ông ngoại ra.
Lần này đã thuyết phục được mẹ, trả trước một nửa, nửa còn lại vay ngân hàng ba mươi năm, mua căn hộ hai phòng ngủ ở khu chung cư cũ.
Một tháng sau, khi chúng tôi nhận nhà, trên bản tin truyền hình đưa tin, khu biệt thự của bố tôi và mẹ kế bị chính quyền yêu cầu cưỡng chế phá dỡ.
Khoảnh khắc biết được tin này, mẹ tôi đang treo rèm cửa cho căn nhà mới của chúng tôi.
Bà kéo tấm rèm mới mua ra, ánh nắng vàng ban trưa lập tức tràn ngập khắp phòng khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-sinh-lam-bao-boi-cua-me/chuong-12.html.]
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, không cần nói cũng hiểu.
Lúc đó tôi nghĩ, phải cố gắng để thu nhập từ cổ phiếu của mẹ đạt một triệu trong vòng một năm.
Cộng với tiền bán căn hộ này, mua hai ba căn ở khu đô thị mới, giá còn có thể tăng thêm.
Để mẹ tôi làm bà chủ cho thuê nhà, chắc chắn bà sẽ rất vui.
7.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị một trận ồn ào đánh thức.
Bước ra khỏi phòng ngủ, vậy mà lại thấy mẹ kế Vương Thục Quyên và mẹ tôi đang giằng co ở cửa ra vào.
Vương Thục Quyên túm tóc mẹ tôi, mẹ tôi cũng nắm chặt b.í.m tóc của Vương Thục Quyên.
Tuy nhìn bề ngoài, mẹ tôi cũng không hề lép vế, nhưng lửa giận trong lòng tôi vẫn bùng lên.
Tự dâng mình đến chịu đòn, thì đừng trách tôi không khách khí!
Tôi ba chân bốn cẳng xông lên, ghì chặt cổ Vương Thục Quyên, bà ta buộc phải buông mẹ tôi ra để tự cứu.
Sau đó, tôi lại cho bà ta một cú vật qua vai, quẳng thẳng xuống đất.
Cú này chắc cũng hơi mạnh tay, Vương Thục Quyên nằm sõng soài dưới đất đến hai phút không nhúc nhích.
Lúc tôi bắt đầu lo lắng có khi nào mình lỡ tay hại c.h.ế.t bà ta rồi không thì bà ta bỗng "á" lên một tiếng thảm thiết:
"Lâm Hàm! Con hồ ly tinh này, không biết xấu hổ! Ly hôn rồi còn đi câu dẫn chồng người khác, bám lấy chồng người ta để moi tiền!
Tôi sống không nổi nữa, có giỏi thì đánh c.h.ế.t tôi đi! Không có gan thì trả lại tiền của chồng tôi đây!"
Tiểu tam dám chạy đến tận cửa nhà vợ cả mắng chửi vợ cả là hồ ly tinh?!
Màn kịch này đúng là khiến tôi tức đến bật cười.
Mẹ tôi mặt mày tái mét: "Vương Thục Quyên, bà tưởng cả thế giới này ai cũng trơ trẽn như bà sao? Bây giờ bà đi đi, tôi không truy cứu, bà còn không đi, tôi báo cảnh sát tội phỉ báng đấy."
Vương Thục Quyên "phụt" một tiếng nhổ vào mẹ tôi: "Đều là hồ ly tinh cả ngàn năm rồi, còn giả vờ thanh cao cái gì. Nếu cô không tiêu tiền của chồng tôi, cô lấy đâu ra tiền mua nhà?!
Lâm Hàm à Lâm Hàm, cũng may cô còn là tiểu thư khuê các đấy, chứ không thì cái trò câu dẫn đàn ông này có khác gì mấy con cave ngoài kia? Để chồng người ta mua nhà cho! Cô đúng là mất hết nhân tính! Chết không tử tế được đâu!"
Ban đầu tôi tưởng mẹ sẽ tức điên lên, định xông ra tát thêm cho Vương Thục Quyên mấy cái.