Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 9
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:25:06
Lượt xem: 14
Dạ Quân hừ lạnh: "Mỹ nhân của tôi bị cậu dọa chạy mất rồi, cậu tính đền tôi thế nào?"
Hạ Đình trừng lớn mắt, không cam tâm: "Không phải chỉ là một cô gái thôi sao, tôi gọi giúp anh."
Ông đây quen biết không ít mối quan hệ ngoài luồng, nhờ bọn họ tìm gấp cho một cô gái cũng không khó khăn gì.
Dạ Quân đương nhiên hiểu ý của hắn, y cười cười: "Bây giờ gọi không kịp, tôi muốn ngay bây giờ."
Anh sao có thể để hắn chạy mất được chứ.
Vừa nói, Dạ Quân vừa áp sát cơ thể về phía hắn, để hắn có thể dễ dàng cảm nhận dục vọng bên dưới của mình. Hạ Đình chạm phải thứ ấm nóng của người khác, cho dù bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật sự bên trong đã loạn không khác gì ong vỡ tổ.
Sống hơn mấy nghìn năm, ngoài tên mặt than Diêm Vương ra thì hắn chưa từng gặp tên nào mặt dày như kẻ trước mặt. Hắn thẹn quá hóa giận, mắng to: "Không phải chỉ là muốn ra thôi sao? Ông đây là nam nhân, ông đây cũng có kinh nghiệm. Để ông giúp anh."
"Được thôi." Dạ Quân cười cười, dáng vẻ đã đạt được mục đích.
Hạ Đình: "..."
Luôn cảm thấy mình là con lươn vừa mới tự chui đầu vào rọ.
Khí thế vừa rồi của hắn lớn đến đầu thì khi đối diện với dục vọng của kẻ khác lập tức biến mất không còn một giọt. Mặc dù nói rằng hắn là nam nhân nhưng hắn rất ít khi có dục vọng, kinh nghiệm cho mấy chuyện này cũng không nhiều.
Dự vào chút kiến thức một tháng vừa rồi hắn tự tích lũy, Hạ Đình nuốt một ngụm nước bọt, vươn tay chạm vào thứ nóng hổi kia. Tay hắn vừa mới nắm trọn thứ ấy, nó lập tức giật giật, kích thước cũng to lên một chút. Kẻ vẫn luôn cao ngạo trước mặt hắn lúc này đang chống hai tay lên bàn đá, gục đầu vào vai hắn.
"Anh thả lòng chút đi." Theo lý thuyết thì khi tâm trạng thả lỏng mới dễ ra được.
Bên tai lập tức vang lên tiếng trầm đục thiếu kiên nhẫn: "Động đi."
"Biết rồi, anh không cần nhắc." Nói đoạn, Hạ Đình lập tức dùng hết kinh nghiệm bản thân, cẩn thận động tay lên xuống. Hắn ố gắng bày ra dáng vẻ kinh nghiệm đầy mình.
"Không thể nhanh hơn chút nữa sao?"
"Nhanh cái gì mà nhanh, đây là tốc độ nhanh nhất rồi." Hạ Đình vừa nói vừa tăng nhanh tốc độ.
Năm phút nữa trôi qua, cánh tay cậu bắt đầu nhức mỏi nhưng vật trong lòng bản tay vẫn cứng rắn như cũ. Lần này không chỉ Dạ Quân mất kiên nhẫn mà Hạ Đình cũng hết kiên nhẫn. Hắn ai oán: "Rốt cuộc khi nào anh mới chịu ra đây hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/9.html.]
Dạ Quân từ đầu đến cuối vẫn luôn gục vào vai hắn hưởng thụ lúc này mới ngẩng đầu: "Nếu cứ như vậy sẽ không ra được mất."
"Ý anh là gì?" Trái tim nhỏ bé của Hạ Đình lập tức nảy lên. Giác quan thứ sáu cảnh báo hắn sắp có chuyện không hay xảy ra.
"Chúng ta đổi cách khác đi."
Nói rồi, Dạ Quân lập tức đè Hạ Đình xuống, chỉ trong vòng một cái chớp mắt, dễ dàng lật ngược hắn ra sau. Hạ Đình đối diện với chiếc gương to lớn, dễ dàng nhìn ra biểu cảm của hai người. Hắn nhìn gương mặt tràn đầy dục vọng của Dạ Quân đang ở bên cạnh mình, vành tai bất giác đỏ lên.
"Anh... anh làm cái gì thế? Tư thế này tôi không giúp anh được."
"Không sao, chúng ta làm cái khác." Nói rồi, Dạ Quân liền đè hai tay hắn chống xuống bàn đá, một tay nhanh chóng kéo chiếc quần đồng phục lao công xuống.
Hạ Đình: "..."
Bởi vì đồ lao công khá chật cho nên hắn không thể mặc đồ ở bên trong. Quần lao công lại là loại quần chun thiết kế khá thoải mãi, thuận tiện cho việc cởi ra mặc vào. Điều này giúp cho Dạ Quân chẳng tốn chút sức nào cũng khiến cho cả quần ngoài lẫn quần trong của cậu rời khỏi nơi cần che.
Mập
Hạ Đình tức giận vòng tay ra sau muốn kéo quần lên thì lại bị y túm chặt hai tay: "Ngoan, đừng lộn xộn."
"Đừng lộn xộn cái rắm, tên biến thái này, anh rốt cuộc là muốn cái gì?"
"Thứ tôi muốn không phải cậu biết rất rõ sao?" Nói đoạn, Dạ Quân khẽ cúi người, đem dục vọng chen vào hai chân cậu: "Ngoan đi, cho tôi mượn dùng một chút."
"Đệt, tên biến thái nhà anh, có tin tôi kiện anh tội quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c không hả?"
"Chuyện này là hai chúng ra giao kèo từ trước mà. Cậu hứa sẽ làm tôi ra, bây giờ tay của cậu không thể làm tôi ra được, tôi đành phải dùng bộ phận khác thôi."
Nghe mấy lời đúng tình hợp lý của Dạ Quân, Hạ Đình lập tức nghẹn họng. Mặc dù biết tên biến thái này đang đổi trắng thay đen nhưng miệng lưỡi của hắn không trơn bằng người ta, không thể hai mặt một lời mà đấu lại. Kết quả, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Vài lần đưa đẩy đầu tiên bởi vì không có thứ bôi trơn nên rất khó khăn, đợi đến lúc phần da thịt đó đã có dịch trơn thì hành động cũng tiện hơn nhiều. Hạ Đình bởi vì không thể chấp nhận sự thật xấu hổ cho nên dứt khoát nhắm chặt mắt... mắt không thấy tim không đau.
Có điều, thị giác mất đi, xúc giác lại nhạy bén hơn không ít. Cảm nhận thứ ấm nóng không ngừng di chuyển giữa hai chân mình, vành tai của hắn càng ngày càng đỏ lên.
Xấu hổ c.h.ế.t mất.
Có c.h.ế.t Hạ Đình cũng không ngờ mấy nghìn năm mới trở lại nhân gian làm nhiệm vụ, một đoạt hồn sư như hắn lại bị một tên nhân loại đè dưới thân làm nhục. Hắn cắn răng cắn lợi, trong đầu lặp đi lặp lại những dòng thanh tâm quyết.