Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 5
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:24:11
Lượt xem: 27
Ông lão mặc một bộ đồ trắng, khí chất trong sạch thanh lãnh. Loại khí chất chỉ có tiên trên trời mới sở hữu này thật sự rất dễ nhận ra, nếu người khác có ở đây, liếc một cái cũng có thể đoán được thân phận đặc biệt của người này. Ông liếc đôi mắt hiền từ nhìn chằm chằm Diêm Vương, khẽ vuốt nhẹ chùm râu rồi nói: "Chào Diêm Vương, đơn xin nghỉ phép của ngươi, bọn ta đã xem qua rồi. Bọn ta có thể thông qua đơn xin nghỉ phép của ngươi với một điều kiện, sau khi kết thúc kì nghỉ phép, oán khí ở nhân gian sẽ được giải quyết xong."
Diêm Vương nghe thấy vậy lập tức đáp lại: "Chuyện oán khí ta đã sắp xếp người đi rồi, mấy điều này các ông không cần phải bận tâm."
"Được, nếu như địa phủ không còn sự vụ gì, ngươi có thể bắt đầu kì nghỉ phép của mình vào ngày mai."
Ông lão vừa nói hết câu, ánh sáng phát ra lập tức trầm xuống. Chỉ trong một cái chớp mắt, thân ảnh của ông ta hóa thành vô vàn đạo ánh sáng, tan biến trước mặt y. Cách thức ông ta biến mất so với lúc xuất hiện càng nhanh hơn. Y vươn tay phủi đi lớp bụi ánh sáng vẫn còn đọng lại trên y phục của mình, xoay người rời đi.
Để chuẩn bị cho lần nghỉ phép này, y đã tốn rất nhiều công sức. Mong là kế hoạch lần này của y có thể thành công.
Qua một đêm, tất cả người... à không, tất cả quỷ trong địa ngục đều có việc riêng của mình.
Lâu lắm rồi Hạ Đình mới được trải qua việc qua đêm ở trong phòng chính mình. Trải nghiệm một mình nằm ngủ trên giường, ngoài dự đoán khiến hắn khó ngủ hơn bao giờ hết. Nằm trên giường cả một đêm, hắn chỉ ngủ được có vài ba tiếng. Mặc dù đã là đoạt hồn sư thì không cần phải ngủ quá nhiều nhưng nếu chất lượng giấc ngủ quá thấp vẫn sẽ ảnh hưởng tới sức mạnh thần hồn.
Hạ Đình đứng ở cửa phòng, ngáp dài một tiếng. Hắn nhìn lên trời, mắt thấy thời gian vẫn còn sớm nhưng chẳng hề quay lại phòng. Hắn nhấc chân, bắt đầu đi về hướng ngày hôm qua.
Mập
Khi hắn đứng trước cửa động đá, oán khí trước mắt vẫn dày đặc như vậy. Tư thế đứng của hai bức tượng quỷ bên ngoài cửa đã thay đổi. Chúng nó lười biếng rũ rũ đầu, khi thấy Hạ Đình tiến đến gần thì mới chậm rãi vểnh cặp sừng lên.
Hạ Đình thấy cảnh này, lập tức ho khan: "Hai tên nhóc này, khôn hồn thì canh cửa cho hẳn hoi."
Hai tượng đá nghe thấy lời này của hắn, tư thế vẫn không thay đổi thế nhưng nét mặt đã đáng sợ thêm một chút. Hàm răng sắc nhọn đen bóng mở cực kì to. Dáng vẻ rõ ràng là đang cố gắng tỏ ra đáng sợ.
Hạ Đình nhìn thấy cảnh tượng này, vỗ đầu bất lực. Quả nhiên là không nên để hai tên không có kinh nghiệm này trước cửa địa phủ mà.
Hình như người bên trong đã thấy hắn đến, cửa động đá lịch kịch mở ra. Lần này, tên mặt than Diêm Vương không có tới đón hắn nữa, hắn phải tự mình đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/5.html.]
Hang động này hắn cũng đã thuộc lòng từ lâu, không có người dẫn đường, hắn vẫn có thể đến được nơi cần đến. Trong số vô vàn những ngã rẽ đen đặc, hắn tùy tiện chọn một hướng. Ngày hôm nay, hắn không tới căn phòng chưa toàn sách mà là một nơi chứa đựng thông đạo. Thông đạo này chỉ có những người lên nhân gian làm nhiệm vụ như hắn mới được đi qua.
Bởi vì cánh cửa này là nơi Hắc Bạch Vô Thường thường xuyên sử dụng cho nên nó cách khá xa với khu vực Diêm Vương ở. Cách bố trí này là để giảm thiểu số lần chạm mặt giữa Diêm Vương và những người sử dụng cánh cửa xuống mức thấp nhất.
Lúc Hạ Đình tới trước cánh cửa, Diêm Vương không có ở đây. Hắn đứng nhìn cánh cửa để chờ y thêm một lúc, Diêm Vương thì không chờ được, chỉ thấy Bạch Vô Thường đang khó nhọc kéo theo một linh hồn bước ra từ thông đạo.
Bạch Vô Thường nhìn thấy hắn đang đứng phía trước không khỏi giật mình một cái: "Đoạt hồn sư đại nhân, ngài ở đây sao?"
Hạ Đình liếc mắt nhìn linh hồn bị Bạch Vô Thương trói chặt vẫn đang điên cuồng phản kháng, mày lập tức nhíu lại. Linh hồn cảm nhận được khí lạnh, theo bản năng quay đầu. Ngay khi đối diện với dáng vẻ lạnh băng của hắn lập tức sợ đến mức quên cả phản kháng. Nó bé nhỏ nghiêng người, trốn sau lưng Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường lúc này mới có thời gian để thở, cảm ơn hắn: "Cảm ơn ngài, linh hồn nhỏ này không muốn xuống địa ngục nên phản kháng hơi dữ dội."
"Nó làm sao?"
"Nó mới tự tử cách đây không lâu nhưng ngay khi hồn lìa khỏi xác thì hối hận. Nó không muốn rời xa gia đình bạn bè cho nên đến khi tôi tới nó vẫn không chịu theo tôi nhập luân hồi." Bạch Vô Thường càng kể càng giận trong lòng. Nếu biết kết quả sẽ bi thương như vậy, sao nỡ lòng gieo mình từ trên cao xuống thế?
"Hối hận sao?" Hạ Đình rũ mắt nhìn chằm chằm vào linh hồn. Linh hồn lúc này đang lén lút nhìn hắn từ sau lưng Bạch Vô Thường, thấy hắn nhìn qua lập tức rụt người sợ hãi. Dáng vẻ của hắn vẫn luôn đáng sợ như vậy, mặc dù mặt đẹp đến mấy cũng không thể cứu vớt được khí tức c.h.ế.t chóc đáng sợ vây quanh người.
"Trên đời này làm gì có chỗ cho hối hận. Dẫn đi đi." Hạ Đình phất tay.
Bạch Vô Thường cúi chào hắn một cái, sau đó kéo linh hồn đã ngoan ngoãn hơn bắt đầu rời đi. Đi được hai bước, Bạch Vô Thường lại quay đầu: "Ngài định lên nhân gian làm gì sao?"
"Đi giải quyết oán khí, tên Diêm Vương kia kêu ta đi."
"Nếu vậy thì ngài cẩn thận nha, oán khí ở trên đó rất nồng, đến tôi và Hắc Vô Thường cũng không thể làm gì."
"Đã biết." Nói rồi, Hạ Đình lập tức nhấc chân tiến vào cánh cửa, không chờ được tên mặt than Diêm Vương đó thì thôi vậy, đợi hắn trở về sẽ hỏi y cho ra nhẽ.