Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 28

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:33:01
Lượt xem: 10

Nếu trước đây Hạ Đình nhập vào một người bình thường để làm nhiệm vụ thì cái cơ thể tùy tiện tìm được này lại có thân phận cực kì ghê người. Vị thiếu gia ăn chơi có tiếng của Hạ gia, người gặp người ghét, hoa gặp hoa khinh.

 

Hạ Đình: "..."

 

"Nếu như ngài không còn việc gì nữa thì tôi trở về địa phủ trước nha."

 

Hạ Đình: "..."

 

Hắn thật sự còn chuyện, hắn muốn nói là bây giờ hắn bỏ cơ thể này để tìm cơ thể khác còn kịp không? Hắn không muốn trở thành thiếu gia gì đó đâu, phiền phức lắm hu hu.

 

Mặc dù Hạ Đình không muốn nhưng cơ thể cũng đã nhập rồi. Nếu như cơ thể này không chịu tác động của ngoại lực để c.h.ế.t đi thì hắn không thể nào thoát ra khỏi nó được. Thế nên mặc dù không muốn hắn vẫn phải nhận cái thân phận công tử, người gặp người ghét này.

 

Hạ Đình lết cái thân tàn trở về biệt thự Hạ gia, bởi vì gia đình này sống cùng nhau dưới một mái nhà nên độ lớn của biệt thự cũng gấp khá nhiều lần biệt thự của Dạ Quân. Điều này khiến hắn càng chán ghét nơi này hơn nữa.

 

Hắn đứng ở trước cửa biệt thự, trong lòng vẫn đang cân nhắc có nên đi nhận mặt người thân hay không. Dù sao thì cơ thể này cũng đã c.h.ế.t một lần rồi, bọn họ đã bỏ cơ thể này đến khi đói c.h.ế.t tức là cũng không muốn gặp lại cơ thể này lắm đâu ha!

 

Mập

"A! Cậu Ca... là cậu chủ có đúng không?"

 

Phía sau truyền đến tiếng nói chứa đầy sự vui vẻ. Ngay khi hắn vừa kịp quay lại, bảo vệ cửa biệt thự đã đứng trước mặt cậu. Ông ta là một nam trung niên đã ngoài bốn mươi, nhìn biểu cảm cùng ánh mắt của ông ta khi nhìn mình, bao nhiêu suy nghĩ phía trước đều tan biến.

 

"Chào bác."

 

Bảo vệ: "..."

 

Hình như bảo vệ còn muốn nói gì đó nữa nhưng sau khi nghe thấy câu chào của hắn thì dừng lại. Ông ta dùng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ để nhìn hắn, dường như đang nghi ngờ không biết người trước mặt có phải người ông ta đang tìm hay không.

 

Hạ Đình cũng hơi giật mình. Hắn quên mất thiết lập của thân thể này là người chuyên đi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/28.html.]

 

"Mà thôi, quản nhiều như vậy làm gì." Ông ta lẩm bẩm: "Cậu chủ, cậu mau vào đi, phu nhân tìm cậu rất lâu rồi đó."

 

"À, được." Hạ Đình gật đầu, mơ mơ màng màng bị bảo vệ lôi vào trong biệt thự. Căn biệt thự thật sự rất to, cũng may ở bên trong có sắp xếp xe để di chuyển nếu không chắc đi bộ thêm nửa ngày nữa mới tới được nơi cần đến quá.

 

Hạ Đình bước vào trong phòng lớn, thấy ngay một người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi trên ghế sô pha. Ngay khi hắn tiến vào, đúng lúc bà ấy ngước mắt nhìn lên. Tầm mắt của bà dừng ngay trên người hắn, gương mặt lộ rõ sự buồn bã ấy thế mà tươi tắn lên trông thấy.

 

"Hạ Ca, là con sao? Thật sự là con?" Mỹ Hạnh thấy đứa con nhỏ của mình sau bao ngày tìm kiếm không được vậy mà lại tự trở về thì vui mừng không thôi. Bà lao đến ôm lấy hắn thật chặt, miệng không ngừng trách móc: "Thằng nhóc này, rốt cuộc đã đi đâu vậy hả? Đi đâu mà hơn một tuần rồi không về, cũng không có tin tức gì?"

 

Mỹ Hạnh quá kích động, kích động đến mức khiến tất cả những người có mặt trong biệt thự đều phải chú ý. Ba người xuất hiện trên cầu thang, một nam trung niên, một thiếu nữ và một thanh niên. Thanh niên có vẻ như lớn tuổi hơn thân thể này, thiếu nữ thì nhỏ hơn.

 

Dựa vào thông tin mà Hắc Vô Thường cung cấp cho hắn, hắn có thể đoán được thân phận của ba người kia. Nam trung niên chắc chắn là gia chủ Hạ gia hiện tại, cũng là cha của thân thể này. Thanh niên kia chắc là người anh tài giỏi của thân thể này. Thiếu nữ kia thì là người em gái xinh đẹp của thân thể này.

 

Tính ra thì thân thể này là người có tất cả mọi thứ. Ngoài tiền tiêu không hết ra cũng có một gia đình trọn vẹn. Có người mẹ yêu thương mình, có người ba bảo vệ mình còn có một người anh và một người em dễ thương nữa chứ!

 

Tại sao một người có cuộc sống không khác gì tiên trên trời lại có thể sa đọa như thế được? Trở thành một tiểu thiếu gia người gặp người ghét, đến cuối cùng còn bị bắt cóc, bỏ đói đến chết.

 

Mỹ Hạnh ôm hắn thật chặt, chặt đến mức hận không thể đem hắn treo bên mình. Một tuần qua không có tin tức của hắn khiến bà lo muốn chết, bà không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.

 

Hạ Đình không nỡ lòng nói với bà rằng đứa con thật sự của bà đã c.h.ế.t rồi. Lần đầu tiên hắn cảm thấy áy náy khi nhập vào xác của một người khác.

 

"Mẹ, con lớn rồi mà, mẹ không cần lo lắng như vậy đâu."

 

Mỹ Hạnh cười tươi, xoa xoa đầu hắn: "Thằng nhóc này, con dù lớn đến đâu cũng là con của mẹ. Là đứa mà mẹ lo lắng nhất. Con biến mất một tuần liền không liên lạc, bảo mẹ sao có thể không lo lắng đây."

 

Hạ Đình có chút cảm động: "Cảm ơn mẹ."

 

Trước đây, hắn vốn không phải một người dễ dàng cảm động với người khác như vậy. Chẳng hiểu vì sao mà gần đây hắn lại trở nên đa sầu đa cảm. Tình cảm quả thật là một liều thuốc độc, một liều thuốc có thể ăn mòn tất cả mọi thứ.

Loading...