Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 27
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:32:45
Lượt xem: 13
Trợ lý mang theo lời nói của Dạ Quân lệnh xuống bên dưới. Đám vệ sĩ trải khắp biệt thự hôm nay đều là vệ sĩ thời vụ, vừa mới được thuê hôm qua nên không biết mặt Hạ Ca là điều bình thường.
Trợ lý đưa cho một hai tên vệ sĩ nhìn ảnh chụp của Hạ Ca: "Mấy cậu giúp tôi đưa tên này ra khỏi biệt thự ngay lập tức, đừng để hắn làm loạn trong đây."
Đám vệ sĩ nhận tiền làm việc, sau khi nhận lệnh thì cũng chẳng hỏi gì. Lập tức đi về phía Hạ Ca đang đứng.
Hạ Đình mệt mỏi muốn chết, đứng xếp hàng cả ngày rồi, sau khi thấy chính hắn cách quan tài không còn xa thì mới vui vẻ lên một chút. Cố gắng thêm, hắn sắp được nhìn thấy chủ nhân của đám tang này rồi.
"Xin lỗi, cậu trai này, Dạ tổng của chúng tôi có lệnh muốn đưa cậu ra ngoài."
Hạ Đình nhìn hai tên vệ sĩ trước mặt: "..."
Không được, hắn tốn không ít công sức mới xếp hàng được đến tận đây, sao có thể nói bị đuổi là bị đuổi được. Hắn không chấp nhận sự thật, nghiêm mặt nói: "Sao lại đuổi tôi, Dạ tổng các người có ý gì?"
"Cái này chúng tôi không được biết. Dạ tổng đã nói như vậy, mong cậu đừng làm khó chúng tôi."
Hạ Đình hừ lạnh: "Gọi Dạ tổng của mấy người ra đây gặp tôi ngay lập tức, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ phải hối hận."
"..."
Đám người xung quanh đột nhiên thấy có biến thì lập tức dừng lại bước chân. So với nhìn mặt một người c.h.ế.t thì bọn họ có hứng thú với mâu thuẫn của người sống hơn.
Hạ Đình to tiếng như vậy, khí thế còn cực kì hung hăng càng làm cho đám vệ sĩ cảm thấy khinh thường. Tính cách tệ như thế này, còn không biết tự lượng sức mình, bị Dạ tổng đuổi đi là đúng.
"Nếu như cậu không tự nguyện rời đi thì chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh." Bọn họ vừa nói dứt câu, lập tức bước lên trước một bước, nắm lấy tay Hạ Đình kéo đi.
Hạ Đình làm gì có chuyện chấp nhận dễ dàng như vậy, hắn nhịn cơn choáng váng xuống, đẩy ngã hai tên vệ sĩ trước mặt. Hắn dựa vào trí nhớ lúc trước, chạy một mạch lên cầu thang.
"Dạ Quân, anh ra đây cho tôi, chúng ta cần nói chuyện."
Đám vệ sĩ lúc này mới giật mình bàng hoàng. Lúc bọn họ bắt đầu đuổi theo thì Hạ Đình ở bên kia đã chạy gần hết cầu thang rồi. Hắn lao lên tầng hai, trong sự ngỡ ngàng của rất nhiều người, lao vào trong phòng ngủ của Dạ Quân.
Dạ Quân đang ngồi trên giường: "..."
Trợ lý vừa mới báo cáo rằng đã cho người ném Hạ Ca đi: "..."
Dạ Quân nhíu mày nhìn Hạ Đình điên cuồng thở dốc đứng trước cửa: "Ai cho cậu lên đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/27.html.]
"Dạ tổng, ngài đừng tức giận, để tôi gọi người kéo cậu ta xuống."
Hạ Đình không nói gì, hắn lặng lẽ tiến từng bước đến trước mặt Dạ Quân, sau khi đạp ngã trợ lý xuống sàn nhà, hắn mới chậm rãi cúi người, cầm lấy tay anh.
Trên bàn tay phải, một vết sẹo dài trải dọc khắp các ngón tay. Vết sẹo ấy to lớn như một con đỉa, sần sùi đáng sợ.
Hạ Đình ở trong ánh mắt kinh ngạc của Dạ Quân, cẩn thận miết nhẹ vết sẹo một cái: "Đáng lẽ, ta nên nhận ra sớm hơn."
Dạ Quân cảm thấy chính mình đang bị cợt nhả, anh vung tay về phía hắn, muốn đẩy hắn ta. Hạ Đình không còn ở trong cái cơ thể yếu bệnh kia nữa, đương nhiên không bị anh đánh gục dễ dàng như trước.
Hắn nghiêng người né tránh, dựa vào động tác của anh mà đẩy anh ngã xuống giường: "Anh đúng là một tên biến thái mà, treo ảnh người c.h.ế.t ở vị trí kia..."
Hắn cợt nhả Hạ Đình đã chạm vào giới hạn cuối cùng của anh. Dạ Quân lộ ra dáng vẻ điên cuồng, dùng toàn bộ sức bình sinh để đẩy hắn ra.
Sức khỏe của cơ thể này vốn đang không đảm bảo, bị anh đẩy mạnh như thế, lập tức ngã ra giường. Trợ lý lúc này lập tức lao đến, không chế hắn, chờ vệ sĩ chạy lên trên thì giao cho họ.
Hạ Đình không còn hung hăng nữa, hắn để mặc cho trợ lý không chế mình, ngước mắt nhìn Dạ Quân: "Tên khốn biến thái! Anh dám đuổi tôi ra ngoài sao?"
Trái tim Dạ Quân đập lỡ một nhịp. Anh ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Hạ Đình. Dáng vẻ bên ngoài vẫn là cái dáng vẻ mà anh chán ghét nhất nhưng tại sao lại khiến anh cảm thấy quen thuộc? Tại sao anh lại nhìn thấy hình dáng của Hạ Đình trên người hắn?
Không... chắc chắn là ảo giác... Hạ Đình đã c.h.ế.t rồi. Chắc chắn là Hạ Ca có vấn đề, chẳng chắn là hắn có âm mưu. Anh không thể mềm lòng, không thể vì cảm giác của chính mình mà khiến mình bị rơi vào bẫy.
Mập
Dạ Quân phất tay: "Đưa hắn đi đi."
Hạ Đình để mặc vệ sĩ kéo mình đi, trước khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, hắn chỉ kịp nói thêm một câu đe dọa: "Rồi anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay."
Tên mặt than Diêm Vương đáng chết. Ông đây tự mình tới tìm mà dám đuổi ông đây đi, nếu không phải biết y không còn giữ trí nhớ lúc ở địa phủ thì hắn chắc chắn đánh c.h.ế.t y rồi.
Ông đây là người có trí nhớ, ông đây không chấp y.
Hạ Đình ngước mắt nhìn cửa biệt thự rộng lớn, hừ lạnh một tiếng. Để xem thân phận của thân thể này là gì đã nào.
Hắc Vô Thường đang đau đầu không biết xử lý oán linh Hạ Đình ném cho như thế nào thì lại nhận được tín hiệu khẩn cấp của hắn một lần nữa.
Hắc Vô Thường: "Ngài gọi tôi đến đây chỉ muốn hỏi thân phận của thân thể này thôi ây hả?"
"Ò, thì ta cũng không còn cách nào."
Hắc Vô Thường tức muốn c.h.ế.t nhưng không thể làm gì được. Sau khi bị hắn chê chữ xấu một lần nữa, hắn ta cam chịu thuật lại thân phận cho hắn nghe.