Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 22

Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:30:15
Lượt xem: 12

"Nói ít thôi, anh mau cút đi tắm trước đi." Hạ Đình lạnh mặt đuổi người vào phòng tắm.

 

Mặc dù bên ngoài hắn vẫn luôn bày ra dáng vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đáy lòng đã hồi hộp không thôi. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thực hiện loại phương pháp này, không ngại ngùng là nói dối. Tiếng nước chảy từ trong nhà tắm truyền vào tai khiến Hạ Đình càng khẩn trương hơn.

 

Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh lại. Hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nên mới làm điều này thôi, đúng vậy, đều là vì nhiệm vụ, tất cả là do nhiệm vụ.

 

Hạ Đình mặc niệm trong lòng không dưới một nghìn lần thanh tâm quyết. Cái tên khốn khiếp kia lúc trước cũng chiếm tiện nghi của hắn rồi, việc làm bây giờ của hắn chỉ là có qua có lại thôi. Đúng! Tất cả chỉ là có qua có lại thôi.

 

Dạ Quân ngoan ngoãn nghe lời Hạ Đình mà tắm thật sạch sẽ. Anh chẳng hề biết rằng chờ đợi anh ở bên ngoài là một thứ cực kì quá đáng.

 

*Kịch*

 

Cửa phòng tắm được mở ra, Dạ Quân còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực lớn kéo ra ngoài: "Đến lượt tôi rồi."

 

Vừa dứt câu, cánh cửa phòng tắm đã đóng sầm lại trước mặt anh. Dạ Quân không khỏi cảm thấy kì lạ. Mặc dù biết hắn ghen anh khiến anh rất vui nhưng anh cũng không muốn vì chuyện này mà hai người bọn họ xảy ra khoảng cách.

 

Từ lúc anh bị hắn bắt từ quán bar về đến bây giờ, hắn vẫn luôn rất kì lạ. Không những bỏ nhà đi chỉ vì một bữa ăn mà còn cố tình tránh mặt anh nữa chứ. Anh không thể để điều này tiếp diễn, đợi hắn ra khỏi phòng tắm, anh với hắn phải nói rõ mới được.

 

Dạ Quân hạ quyết tâm, dùng thời gian tắm của Hạ Đình để sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu.

 

Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua rồi lại ba mươi phút trôi qua. Trong nhà tắm vẫn không có chút động tĩnh nào. Dạ Quân nhíu mày rời khỏi giường, tiến đến trước cửa phòng tắm, gõ hai cái: "Hạ Đình, em tắm xong chưa vậy?"

 

"..."

 

Không hề có bất kì tiếng động hồi đáp nào cả. Chẳng lẽ hắn muốn ở trong nhà tắm này cả một đêm? Muốn dùng nhà tắm để tránh mặt anh?

 

"Này, Hạ Đình, em ra đây đi, chúng ta cần nói chuyện."

 

"..."

 

Vẫn chẳng hề có tiếng đáp lại nào.

 

"Nếu em còn không ra anh sẽ tự mình đi vào đó nha. Anh cho em ba giây tự giác. Một là em lên tiếng, hai là em ra ngoài này, nếu không anh sẽ xông vào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/22.html.]

 

"..."

 

Mặc kệ bao nhiêu lời đe dọa của Dạ Quân thì người ở bên trong cũng chẳng hề lên tiếng. Anh mím môi, không chút do dự mà nhấc chân đạp cửa. Cửa nhà tắm không phải loại xịn xò gì, chỉ một phát đạp của anh thôi cũng khiến nó đi tây thiên thỉnh kinh.

 

Cửa phòng ngã vào trong nhà tắm, cũng may nhà tắm rộng rãi, cho dù cửa có sập cũng không làm ảnh hưởng đến đồ vật bên trong. Dạ Quân bước vào bên trong, hơi nước mờ mịt ào ra ngoài, bao vây lấy cơ thể của anh, mang theo mùi hương sữa tắm khiến anh nhịn không được mà tâm tình rục rịch.

 

Anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, tiến vào trong càng sâu. Dưới làn hơi nước mờ ảo, bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện bên bồn tắm lớn khiến cơ thể anh nảy sinh phản ứng.

 

"Hạ Đình, anh gọi sao em không nghe hả?" Dạ Quân chậm rãi bước tới, vẫn cố chờ đợi một phản ứng của hắn nhưng không đợi được.

 

Cũng đúng thôi, anh đợi thế nào được sự đáp lại của một người đã ngất đi chứ.

 

Mập

Hạ Đình nằm trên bồn tắm, hai phần ba người ngập trong nước cùng bóng xà phòng. Cơ thể ướt đẫm nhưng chẳng biết là do nước tắm hay là do mồ hôi. Hắn khó chịu nằm ở trong bồn tắm, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ.

 

Trái tim Dạ Quân bị cảnh tượng trước mắt bóp nghẹt đau đớn. Anh hốt hoảng lao tới bế hắn ra khỏi bồn tắm, sau khi cẩn thận xả hết bóng xà phòng trên người hắn thì lập tức đưa người ra ngoài.

 

"Hạ Đình, Hạ Đình, tỉnh... tỉnh lại."

 

Rốt cuộc là bị làm sao? Rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất hung hăng cơ mà?

 

Dạ Quân hoảng loạn đến mức hai chân di chuyển cũng có thể va vào nhau. Khó khăn lắm anh mới lấy được trong tủ ra một bộ đồ, tùy tiện mặc lên người hắn xong thì lập tức ôm người chạy xuống tầng dưới.

 

Quản gia đang hướng dẫn người hầu lau dọn lại biệt thự lần cuối trong ngày, nhìn thấy Dạ Quân hốt hoảng ôm theo Hạ Đình chạy từ trên tầng hai xuống thì không khỏi lo lắng. Ông ta bỏ qua công việc dang dở, lao đến bên cạnh anh: "Cậu Hạ Đình bị sao vậy Dạ tổng?"

 

"Ông hỏi tôi tôi biết hỏi ai, mau... gọi xe đưa người tới bệnh viện."

 

"A! Đúng đúng, ngài đợi tôi một lát, tôi sẽ gọi xe ngay lập tức."

 

Bác sĩ nói cơ thể Hạ Đình bẩm sinh đã thiếu kháng thể, nếu bị nhiễm bệnh chắc chắn sẽ yếu hơn người bình thường rất nhiều. Hắn vừa rồi mới ăn phải đồ không sạch, bị ngộ độc thức ăn. Nếu người bình thường còn có sức để nôn ói thì hắn ngay cả sức nôn ói cũng không có, trực tiếp ngất đi luôn.

 

"Cũng may mọi người đưa bệnh nhân tới bệnh viện kịp thời. Chúng tôi đã cho rửa ruột và truyền thêm kháng thể cho cậu ấy, người nhà sau này cố gắng chú ý đến cậu ấy nhiều hơn là được." Bác sĩ lật dở kết quả kiểm tra, nói qua một lượt cho Dạ Quân nghe.

 

Toàn bộ quá trình, anh chỉ im lặng lắng nghe, trong đầu anh đang nghĩ cái gì, cũng chỉ có anh mới biết được.

Loading...