Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 21
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:30:00
Lượt xem: 10
"Thật ra, trong sách cổ có ghi một vài phương pháp để cưỡng chế linh hồn ngoại lai ra khỏi cơ thể của phàm nhân." Hắc Vô Thường nghiêm túc nhớ lại, vừa nói, hắn ta vừa lật từng trang trên quyển sách mà hắn đang cầm trên tay.
"Quyển danh sách này thì có thứ gì?" Danh sách không phải chỉ là mấy cái cột ghi tên với thông tin liên quan của oán hồn thôi à?
Hạ Đình nhìn dáng vẻ tập trung lật sách của Hắc Vô Thường thì không khỏi thắc mắc. Hắn ta thấy Hạ Đình bày ra dáng vẻ khinh thường thì không khỏi tự ái: "Chắc ngài không biết, phía sau cuốn sổ này có ghi một vài mẹo liên quan đến quá trình bắt linh hồn của chúng tôi. Bởi vì cũng có một vài trường hợp hi hữu liên quan đến việc linh hồn có thể chọn nhập vào người khác để trốn việc chúng tôi bắt về địa ngục nên bên trong hình như có đề cập đến phương pháp cưỡng ép linh hồn tiến ra ngoài."
"Cái gì mà hình như?"
Mấy lời phía trước của Hắc Vô Thường đáng tin bao nhiêu thì cái câu hình như ở phía sau khiến nó không đáng tin bấy nhiêu. Hạ Đình cau mày nhìn chằm chằm động tác lật sách của hắn ta, hất cằm: "Rốt cuộc thì có không vậy?"
"Mấy nghìn năm trước có một trường hợp, lúc đó tôi đã đọc qua mấy phương pháp ghi bên trong. Tôi dám chắc bên trong có đề cập đến phương pháp nhưng cụ thể là gì thì tôi không nhớ."
Hắc Vô Thường từ tốn giải thích, tay của hắn vẫn không ngừng lật sách. Quyển sách trên tay hắn nhìn thì có vẻ không dày nhưng những trang giấy gần như là bất tận, lật mãi vẫn không thấy điểm cuối. Xung quanh họ vẫn có một vài khách hàng khác là phàm nhân vì thế bọn họ cũng không muốn làm ra động tĩnh quá lớn.
Lật đến một trang nhất định, Hắc Vô Thường vui vẻ kêu lên: "Đây rồi, thấy rồi."
"Để ta xem." Hạ Đình nhận lấy quyển sách từ tay Hắc Vô Thường. Hắn ta cũng không ngăn cản, để Hạ Đình dễ dàng đoạt lấy quyển sách.
Trên trang giấy màu trắng ngà, từng nét chữ màu đen xiêu vẹo in cực kì đậm. Hạ Đình nhíu mày thật sâu.
"Tên khốn nào viết ra quyển sách này vậy?"
Hắc Vô Thường nghe thấy vậy thì không khỏi sợ hãi. Hắn ta dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán: "Đoạt hồn sư đại nhân, mấy lời mắng chửi này vẫn nên ít nói đi thì hơn. Người viết mấy mẹo bắt linh hồn này cho chúng tôi là Diêm Vương đại nhân đó."
Mập
"Hử? Tên đó cũng biết viết chữ à?" Hạ Đình lần này bất ngờ là thật. Mấy nghìn năm ở cùng tên mặt than Diêm Vương kia, hắn chỉ nhìn thấy y vẽ bùa, lập kết giới chứ tuyệt nhiên là chẳng thấy y viết chữ nào. Không thể trách hắn nghĩ y không biết viết chữ... là do y không thể hiện cho hắn xem mà thôi.
Hắc Vô Thường càng nghe càng sợ: "Ngài nói gì thế, Diêm Vương đại nhân đương nhiên là biết viết chữ rồi. Nói có lẽ ngài không tin, thật ra người dạy tôi viết chữ là Diêm Vương đại nhân đó."
Hạ Đình khinh thường nhìn Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường: "..."
Sao đột nhiên lại dùng ánh mắt nhìn thiểu năng mà nhìn hắn ta vậy?
"Thể nào chữ của ngươi xấu tệ như thế, hóa ra là do tên mặt than Diêm Vương kia dạy viết chữ à?" Tên khốn đó viết chữ không ra hồn mà còn dám tự tin đi dạy người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/21.html.]
Hắc Vô Thường: "..."
Ngài có thể chửi tôi viết chữ xấu nhưng ngài không nên chửi gộp cả Diêm Vương đại nhân đâu ngài đoạt hồn sư ạ. Cũng may là Diêm Vương đại nhân đang nghỉ phép, nếu không để ngài ấy nhìn thấy cảnh này qua gương Nguyệt Bối thì hậu quả khó lường trước được.
"Khụ khụ, chuyện này tính sau. Ngài vẫn là nên đọc phương pháp cưỡng ép linh hồn ra khỏi người phàm nhân đi."
"Chữ xấu thế này, làm sao mà đọc?" Hạ Đình khinh thường ném quyển sách xuống lại mặt bàn.
Hắc Vô Thường lập tức đoạt lại cuốn sách, cẩn thận xoa xoa gáy sách đầy tiếc thương: "Sao ngài mạnh tay thế? Ngài không đọc được thì để tôi nói lại cho ngài là được rồi mà."
Hạ Đình: "..."
Dạ Quân mang theo một vài vệ sĩ tìm thấy Hạ Đình đang ngồi ăn một mình trong một quán ăn nhỏ thì không khỏi tức giận. Anh bước đến gần hắn, kéo tay hắn đứng dậy: "Sao lại ăn ở đây?"
Hạ Đình vừa mới ăn hết bát phở, thỏa mãn hừ lạnh một tiếng: "Tôi thích, anh quản được tôi chắc."
"Cái này chúng ta nói sau, bây giờ đi về đã."
"Ồ, biết rồi."
Dù sao hắn cũng đã lấy được phương pháp cưỡng ép oán linh ra khỏi cơ thể của anh. Chỉ cần hắn hoàn thành việc tiêu diệt oán linh này thì hắn chắc chắn sẽ có thể thoát khỏi sự quản lý của tên nhân loại đáng ghét trước mắt.
Nghĩ đến phương pháp thực hiện và kết quả sau khi thực hiện, bao nhiêu xấu hổ khi hắn biết phương pháp đều tan biết hết. Mặt mũi thì làm gì, mặt mũi mất mà có thể hoàn thành nhanh nhiệm vụ thì hắn cũng cam lòng.
Hạ Đình ngồi ở bên cạnh Dạ Quân, tầm mắt của hắn chốc chốc lại dừng ở một vị trí khó nói. Dạ Quân mặc dù đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cả một đoạn đường dài hắn chỉ nhìn chỗ đó của anh không khiến anh không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Chỗ đó của anh có gì kì lạ à? Sao hắn cứ nhìn nó chằm chằm vậy?
Ánh mắt của Hạ Đình không khác gì con thú đang thèm khát con mồi. Dạ Quân không muốn để tâm cũng khó.
Ngay khi trở về phòng ngủ, Dạ Quân mới ho khan vài tiếng: "Khụ khụ, cái đó... sao em cứ nhìn chằm chằm anh thế?"
"Thấy đẹp thì nhìn không được à?"
Dạ Quân: "..."
Được... câu trả lời này chắc chắn sẽ không có vấn đề nếu nhưng tầm mắt của hắn dừng ở trên mặt anh chứ không phải đũng quần.