Trong Nhà Có Một Bánh Bao Nhỏ - 20
Cập nhật lúc: 2024-12-24 11:29:48
Lượt xem: 10
"Tôi ghen anh làm gì? Tôi cũng đâu có quyền để ghen anh." Hạ Đình hừ lạnh một tiếng. Có trời mới biết trong lòng hắn hiện tại đang tức giận như thế nào.
"Như vậy rồi mà còn nói là không ghen?" Anh cười cười nói.
"Ghen là thế nào? Không ghen là thế nào? Tôi không biết!"
Điều này là sự thật, Hạ Đình không biết định nghĩa của từ ghen. Ghen đối với hắn mà nói không hề nằm trong từ điển của mình. Cho dù ở dưới địa ngục có bị Diêm Vương mặt than trêu chọc suốt ngày đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng hề có cảm giác gì.
Nói hắn là một kẻ không có tình cảm có lẽ cũng không sai.
Nhìn biểu cảm mù mịt của Hạ Đình, anh lại càng vui vẻ hơn. Anh có thể khẳng định chắc chắn rằng hắn đang ghen anh rồi. Có ghen tức là có tình cảm, anh sắp thành công rồi.
Dạ Quân đột nhiên kéo hắn ngồi xuống giường. Anh nắm lấy tay hắn, đặt tay hắn lên trên vị trí trái tim mình: "Nơi này của em có cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc anh ở cùng với người khác hay không?"
Hạ Đình: "..."
Nghiêm túc cảm nhận một hồi thì hình như là có. Nhưng hắn không thể thừa nhận được, việc thừa nhận sẽ khiến hắn xấu hổ c.h.ế.t mất.
"Được rồi, tôi không muốn nói về vấn đề này nữa."
Hạ Đình da mặt mỏng, chịu không nổi sự trêu chọc này của anh. Hắn thẹn quá hóa giận, nổi đùng đùng đẩy anh ra xa: "Tôi còn chưa ăn xong anh dám kéo tôi lên đây, tôi còn chưa xử anh đâu đó."
Không đợi Dạ Quân phản ứng, Hạ Đình đã chạy trối chết. Hắn rời khỏi phòng ngủ, lao xuống tầng dưới. Quản gia nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, ông nhịn cười: "Cậu xuống rồi sao? Có chuyện gì không?"
Hạ Đình đen mặt: "Không có gì. Ông đã dọn đồ ăn đi chưa? Tôi muốn ăn tiếp."
Quản gia cười trừ: "Đồ ăn đã được dọn đi rồi ạ."
"Vậy có còn gì không?"
"Không có, vì đã là ban đêm nên toàn bộ đồ đều đã được nấu hết. Như vậy mới có thể đảm bảo nguyên liệu chế biến vào ngày mai đều là đồ tươi ngon."
Hạ Đình: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/20.html.]
Vậy tức là không còn đồ để ăn nữa? Đùa hắn đấy à? Cơ thể phàm nhân này yếu bệnh đến mức chỉ cần nhịn ăn một bữa thôi là tứ chi đã không nghe theo sai khiến rồi. Mới vừa hắn còn chưa ăn được mấy miếng, so với nhịn đói có khác gì nhau đâu.
Mập
"Quản gia gọi tài xế giúp cháu, cháu muốn ra ngoài."
"Cậu muốn đi đâu? Tối rồi, cậu đã bảo với Dạ tổng chưa?"
"Tôi đi đâu còn phải bảo với anh ta sao?" Hạ Đình trừng mắt với ông ta. Dáng vẻ này của hắn rõ ràng là hận không thể g.i.ế.c người diệt khẩu. Nhìn thế này, muốn ông không tin hai người bọn họ ở trên kia có vụ gì đó khó nói thì cũng khó.
Mặc kệ quản gia nhất quyết muốn hắn phải báo với Dạ Quân mới cho hắn rời đi, Hạ Đình vẫn cương quyết muốn đi ngay lập tức.
"Ông không muốn gọi tài xế cho tôi thì thôi, tôi tự mình đi." Hừ, cũng không phải không có xe của bọn họ thì hắn không biết đường tự mình gọi xe đi.
Thật ra, Hạ Đình cương quyết muốn rời đi không phải do thật sự muốn đi ăn cơm. Thứ hắn muốn là nhân cơ hội này, ra ngoài gặp đám Hắc Bạch Vô Thường nói chút chuyện. Quản gia muốn giữ hắn lại nhưng giữ không nổi. Dạ Quân ở trên phòng mãi không thấy xuống, quản gia giữ được hắn vài phút liền bất lực.
Rời khỏi biệt thự, Hạ Đình chọn một quán ăn nhỏ có khá đông người để ngồi. Hắn lập lệch truyền tin xuống âm phủ, yêu cầu một trong hai người Hắc Bạch Vô Thường phải tới gặp hắn ngay. Đối với loại yêu cầu khẩn cấp của Hạ Đình, Hắc Bạch Vô Thường cho dù đang bận điểm danh linh hồn mới c.h.ế.t để đưa vào luân hồi cũng phải cử người lên nhân gian gặp hắn.
Dáng vẻ khi làm phàm nhân của Hắc Vô Thường cũng rất dễ nhận ra. Ngoài một thân hắc y không khác gì Vô Diện, Hắc Vô Thường còn cầm theo một quyển sách cực kì lớn. Dường như sợ người khác không biết nội dung bên trong là gì, bìa ngoài còn đề mấy chữ to đùng. To đến mức, người đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy: Tuyển tập linh hồn một tháng sau luân hồi.
Hạ Đình ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy Hắc Vô Thường đã đến thì lập tức vẫy tay với y: "Bên này."
Hắc Vô Thường thấy Hạ Đình lập tức cầm theo quyển vở trên tay bước đến bên cạnh: "Ngài có việc tìm tôi có đúng không?"
"Ừ, có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
"Chuyện gì vậy?" Rốt cuộc thì là loại chuyện gì mà có thể khiến một người như Hạ Đình phải gọi hắn ta lên đây gấp như vậy?
"Ta muốn hỏi ngươi là, nếu có một linh hồn đang trú ẩn ở trong cơ thể của một phàm nhân thì có cách nào để lôi nó ra khỏi cơ thể người đó không?"
"Linh hồn trú trong cơ thể phàm nhân?" Hắc Vô Thường bày ra biểu cảm mù mịt.
"Ừ, nói chính xác hơn thì là một oán linh. Có cách nào lôi oán linh từ trong cơ thể phàm nhân ra bên ngoài không?"
Có lẽ là do Hắc Vô Thường quá bất ngờ với câu hỏi này của Hạ Đình, hắn ta đơ ra một lúc không biết phải trả lời thế nào. Biểu hiện này của hắn ta khiến Hạ Đình nghĩ rằng hắn không biết phương pháp để kéo oán linh ra, thế nên hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.